Chương 47: (Vô Đề)

Thẩm Trí…. sao anh lại đến đây?

Từ Khả sửng sốt mất mấy giây, sau khi lấy lại tinh thần thì mới nhanh chân chạy qua bên quầy phụ anh đóng gói.

Chờ khách mua bánh đã rời đi hết rồi cô mới lại nhìn qua Thẩm Trí.

Mỗi lần nhìn anh cô đều cảm thấy một cảm giác tươi mới, hôm nay anh vuốt hết tóc ra sau cột thành một chùm nhỏ, lộ một phần trán ra nên nhìn anh càng thêm ngông cuồng phóng túng.

Anh mặc một cái áo len đen cổ cao, bên trong có thêm áo sơ mi trắng sọc và một chiếc áo khoác lông có mũ đội.

[Sao anh lại đến đây? Không phải nói là đang bận rộn nhiều việc hay sao?]

Cô nhìn chằm chằm anh một hồi rồi mới hỏi, động tác trên tay cô rất chậm.

Anh đã thức trắng nguyên một đêm vậy mà còn không chịu ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.

"Đã hết bận rồi nên hôm nay tự cho bản thân một ngày nghỉ" Thẩn Trí nói rồi cúi đầu nhìn cô: "Sao mặt em đỏ thế, vành mắt cũng đỏ, có chuyện gì sao em?"

Anh đưa mặt lại rất gần cô, trong giọng nói không giấu được sự lo lắng.

Từ Khả tránh về sau rồi lại lắc đầu.

Chắc là ban nãy khi vừa xuống xe thì cô có buồn nôn, đứng bên vệ đường nôn khan một trận, chính là cái loại cảm giác muốn nôn mà cố nén lại cho nên giờ đây ánh mắt và gương mặt đều đã ửng đỏ.

[Nghỉ phép một ngày sao anh không ở nhà ngủ một giấc thật ngon đi chứ?]

Cô lại cố tình nói vòng vo.

"Ngủ rồi, sáng sáu giờ đã ngủ tới tận hai giờ chiều nay, sau đó anh đi đến phòng tập thể thao rồi mới vòng qua bên này" Phát hiện cô đang né tránh mình cho nên khi nói chuyện người đàn ông này còn cố tình kề gương mặt càng gần hơn, còn cười thân mật với cô: "Muốn gặp em thôi"

Thật ra trong nhà anh cũng có phòng tập thể dục chuyên dụng nhưng mà chỉ một người tập thì hơi nhàm chán cho nên anh luôn đi sang phòng luyện quyền anh ở gần công ty.

Từ Khả dứt khoát không nhìn anh nữa, cô chỉ cầm khăn lông lên mà lau quầy thu ngân.

Trên quầy thu ngân còn để hai gói hàng online đã đóng xong xuôi hết rồi.

"Em đi qua bên trại tạm giam có chuyện gì thế?" Thấy cô thẹn thùng nên Thẩm Trí cũng không trêu cô nữa mà nghiêm túc hỏi cô.

Lúc trở về gương mặt và vành mắt đã đỏ thành như thế chắc chắn là gặp chuyện không mấy vui vẻ rồi.

Từ Khả nhớ đến những lời mà Vương Phán nói, đầu óc cô trì trệ mấy giây nên mới tiện đà lắc lắc đầu với anh.

"Từ Khả" Thấy cô như thế nên Thẩm Trí càng thêm lo lắng, anh dịu dàng kêu cô một tiếng.

Từ Khả ngước mắt lên nhìn anh, cô nghĩ tới Thẩm Duy rồi nghĩ tới Trần Tứ.

[Phải chăng có thể sinh ra trong một gia đình hạnh phúc hoà thuận cũng là một loại may mắn không anh?]

Cô nhịn không được mà hỏi.

Trên thế gian này có bao nhiêu cha mẹ thật lòng thương yêu con mình đây? Có bao nhiêu cha mẹ thật lòng mong chờ đứa con mình được chào đời đây?

Ngay cả người đàn ông vô cùng tốt đẹp trước mặt cô đây cũng chẳng mấy hoà thuận với gia đình mình.

"Phải" Thẩm Trí bình tĩnh trả lời: "Có rất nhiều người xem chuyện kết hôn sinh con như là một nghĩa vụ cần phải hoàn thành trong đời, như là một lộ trình trên cuộc đời họ chứ không phải do chính bản thân họ mong muốn như thế"

Cho dù hai người yêu nhau thì cũng không hoàn toàn thương yêu con cái của họ, bọn họ chỉ lợi dụng việc trưởng thành của con mình để can thiệp và lạm dụng quyền lợi cha mẹ của bọn họ mà thôi.

Ba mẹ anh chẳng phải cũng như thế hay sao, họ yêu nhau nhưng không hề thương yêu con cái của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!