Chương 46: (Vô Đề)

Tết âm lịch cứ thế trôi qua, đối với Từ Khả khoảng thời gian này hệt như một giấc mơ vậy, trong thời gian tết nhất ngắn ngủi thế mà xảy ra nhiều chuyện khó tin, cái tết âm lịch này là cái tết có rất nhiều điều đáng nhớ trong đời cô, cả vui lẫn không được vui.

Sau đó mùa xuân đã đến, ở hai bên đường có không ít những cây đã nở ra muôn màu sắc hoa, còn có những tán cây đã điểm màu tươi mới.

Buổi sáng lúc thức dậy cô có nhận được tin nhắn Thẩm Trí gửi tới

Thẩm Trí: Chào buổi sáng, giờ này chắc em đã dậy rồi đúng không? Hừm, anh thì chuẩn bị ngủ một giấc.

Mới sáu giờ sáng anh đã gửi tin nhắn cho cô, đã qua mấy ngày kể từ đêm nguyên tiêu, mấy ngày nay Thẩm Trí chưa từng xuất hiện lần nào nữa cả, anh nói bận việc của cả hai công ty đổ dồn vào một mình anh.

Chỉ là nếu có chút thời gian anh sẽ gửi tin nhắn cho cô, còn nói anh nhớ cô.

[Bận đến thế sao? Đã thức suốt đêm rồi nên anh mau chóng ngủ một giấc đi đã]

Từ Khả vẫn rất lo lắng cho anh, thức nguyên đêm nhất định cả người sẽ đau nhức lắm, anh nói gần đây anh bận bịu chắc hẳn là mấy ngày liền anh chưa được nghỉ ngơi tử tế gì cả.

Thẩm Trí: Được, hôm nay anh sẽ nghỉ ngơi, lát nữa em phát trực tiếp hả?

[Không phát trực tiếp]

Cô chỉ tính là quay một đoạn video mới mà thôi.

Thẩm Trí: Không phát trực tiếp hay sao?

Giọng điệu của anh như là có hơi tiếc nuối, Từ Khả nghĩ rằng nếu như cô mà phát trực tiếp thì chắc chắn anh sẽ vào xem mà không thèm nghỉ ngơi cho coi.

Cô không để ý tới anh nữa, đi rửa tay bắt đầu làm những món bánh hôm nay muốn bán.

Làm xong sớm một chút cũng được, tối nay cô phải giúp mấy người chị Nhạc Nhạc kết toán, dì Lưu vẫn chưa quay lại mà cũng không biết dì ấy có còn quay lại hay không, nếu không thì cô phải thuê thêm một người làm công để thi thoảng trông tiệm giúp cô nữa.

Nếu như trong tiệm muốn tuyển thêm một người chắc là tuyển không nổi, cô cũng không thể trả tiền lương cho một nhân viên toàn thời gian.

Thật ra có nhiều lúc chỉ mình cô bận bịu với cái tiệm này cũng xong, nhưng mà có khi khách đặt bánh kem muốn bên cô tự giao qua, khi mà cô đi giao thì cũng cần có người trông tiệm giúp.

Còn trong tiệm mà cần làm thêm gì thì căn bản buổi sáng cô làm một ít, giữa trưa khi vắng khách làm thêm một chút nữa là được, mỗi lần làm cô cũng không dám làm quá nhiều sợ bán không được.

Cô chỉ làm vừa đủ bán, làm nhiều thì sợ bán không hết, cũng không thể để đến ngày thứ hai vì nó sẽ không còn tươi ngon nữa.

Bây giờ đang làm mùa xuân, cô còn đang nghiên cứu thêm các màu như hồng nhạt, xanh nhạt, tím nhạt, loại màu sắc này trông có vẻ "tiên khí" nên làm bánh ngọt chắc hẳn là đẹp lắm.

Mấy loại bánh kem nhỏ, bánh mochi đều có đủ.

"Tiểu Khả à, trưa nay qua bên đó ăn cơm nha em" Đang làm bánh trứng thì giọng nói của chị Nhạc Nhạc vang lên.

Bây giờ mới hơn mười giờ sáng, Từ Khả vẫn còn đang ngẩn người nhìn chằm chằm lò nướng, đột nhiên giọng nói ấy vang lên kéo suy nghĩ cô về thực tại.

Một tiếng đing đang vang lên, vừa hay mẻ bánh này đã nướng xong.

Từ Khả cười với Điền Nhạc Nhạc rồi đeo bao tay vào lấy bánh trứng vừa nướng ra.

Lô bánh trứng vừa nướng vô cùng thơm ngon, cô nhanh tay cầm một cái đưa cho chị Nhạc Nhạc.

Điền Nhạc Nhạc cũng không khách sáo gì cả, trực tiếp cầm bánh trứng lên cắn một ngụm: "chị đến đúc lúc ghê ha"

Từ Khả cười rồi mới lấy lô bánh trứng ra.

Điền Nhạc Nhạc vừa ăn bánh trứng vừa nhìn cô làm công chuyện ở bên cạnh, chị ấy luôn cảm thấy cô gầy hơn trước, lại nhớ tới những chuyện xảy ra ở cửa tiệm cô trong Tết thì mới nói: "Tiểu Khả, chuyện cửa tiệm em bị đập phá sau khi báo cảnh sát xong thì có tiếp tục truy cứu hay không, cả cái tiệm bị đập ra nông nỗi này thì phải bắt bồi thường tiền, nếu tụi nó không chịu thì nhốt moẹ hết vào tù đi"

Từ Khả đặt cái bánh trứng cuối cùng vào tủ rồi lại cầm cái mâm ở quầy thu ngân dẹp gọn vào bếp, lúc này cô mới cầm bút lên viết chữ: [Vẫn đang tiến hành lập án, chắc hẳn sẽ mở phiên toà sơ thẩm để giải quyết]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!