Từ Khả nhìn thấy đôi đồng tử chậm rãi phóng đại của anh, mang theo những suy nghĩ rõ ràng không cần bàn cãi gì nữa.
Cô cứ tưởng chính cô đã nghe lầm, hết thảy những thứ trước mắt cô đây hệt như là cơn ảo giác, là do khói lửa của pháo hoa làm cô mê mang, giống như cô bé bán diêm trong đêm tối bất tận kia vậy.
Chờ pháo hoa tắt rồi không biết có phải những thứ đó sẽ trở lại như lúc đầu hay không.
"Anh thích em" Thẩm Trí lặp lại một lần nữa sau khi pháo hoa đã tắt.
Khoé miệng cô hơi giương lên, đôi đồng tử vừa phóng đại vừa run rẩy, đôi mắt thì dán chặt vào người đàn ông có nụ cười điên đảo chúng sinh kia.
Trong lồng ngực anh còn đang ôm bé cưng, cô bé cũng đang tươi cười nhìn cô.
"Từ Khả" Người đàn ông ấy lại dịu dàng gọi tên cô.
Thật lâu sau thì Từ Khả mới phản ứng lại, lần này thì sự kích động hay đỏ mặt thường thấy cũng không có, trong ánh mắt anh thấy được biểu cảm từ khiếp sợ trở nên bình tĩnh của cô.
"Anh thích em" Anh lại nói, giơ bàn tay nhỏ xíu của bé cưng trong lòng sờ lấy mặt cô: "Không phải là trêu cợt em, cũng không phải đang nói giỡn"
[Vì sao?]
Từ Khả vươn tay ra khoa khoa vài cái, bàn tay cô cũng đang nhẹ run.
Cô không hiểu, không hiểu vì sao Thẩm Trí lại thích mình, khoảng cách giữa họ xa đến như vậy, ở xung quanh anh không thiếu những người tài giỏi, tốt hơn cô trăm ngàn lần.
"Vì sao?" Thẩm Trí nỉ non lại câu nói của cô, cũng giống như anh đang tự hỏi bản thân mình: "Nếu như có thể giải thích rõ ràng chuyện lòng mình thì quá tốt rồi, anh chỉ biết rằng những thứ em đang có từng thứ đều thật hấp dẫn đối với anh, thu hút anh đến bên em mà thôi."
"Anh chỉ biết rằng, trong khoảng thời gian này anh luôn nóng lòng muốn gặp em, muốn thấy em cười với anh, muốn em cứ túm lấy tay áo anh, cùng anh đi dạo ở trên đường dài"
Từ Khả dùng sức mà khịt mũi, đôi mắt tròn xoe của cô như nhiễm một tầng sương mù, cô đã lớn thế này rồi mà đây là lần đầu tiên có người nói thích cô một cách trực tiếp rõ ràng như thế.
Ba mẹ ruột, ba mẹ nuôi hay những người khác, cô chưa từng nghe được những chữ này trong miệng họ.
Chữ "thích" này đối với cô quá nặng, nặng đến mức cô chỉ muốn tìm một cái rương để giấu chúng vào và trân trọng chúng thật tốt, sợ bị người xấu trộm đi mất.
Thẩm Trí buông bé cưng xuống rồi dùng hai tay nâng mặt cô lên, ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khoé mắt cô, giọng nói vừa mềm mại vừa lưu luyến: "Em không cần phải vội vàng đáp lại anh, anh biết những điều em đã trải qua khiến cho em không dám sắp xếp tình yêu vào lộ trình cuộc đời em. Anh chỉ muốn nói với em, muốn cho em biết rõ ràng tình cảm của anh mà thôi."
Nước mắt trong hốc mắt của Từ Khả không ngừng trào ra làm mờ đi tầm mắt của cô, người trước mặt đây khiến cho cô có cảm giác không chân thật lắm, cô vươn tay lên muốn chạm vào mặt anh, nhưng mà tay đưa đến không trung liền ngừng lại không tiến tới nữa.
Cô không thể, sau lưng cô là một vũng bùn lầy lội, có thể kéo cô rơi xuống đó bất cứ lúc nào, cô không thể lại kéo thêm anh vào để vấy bẩn con người anh.
Cô muốn để dành cho anh những thứ tốt nhất, anh xứng đáng có được những món đồ tốt nhất trên thế gian này, nhưng mà cô thì không thể.
Cô còn không thể nói chuyện được, chỉ riêng một câu "thích anh" mà cũng lực bất tòng tâm.
Thẩm Trí cúi người xuống đưa gương mặt mình dán vào lòng bàn tay đang dừng ở không trung của cô.
Tay cô rất lạnh, vẫn còn run nhẹ giống hệt như là một quả tim đang nhảy nhót tưng bừng.
Lòng bàn tay cô có độ ấm trên mặt anh, vừa chân thật vừa ấm áp.
Từ Khả đang khóc mà vẫn cố nở một nụ cười.
Người đàn ông này sao mà có thể tốt đẹp như thế, còn cao quý nữa. Rõ ràng anh có thể đứng ở trên cao vậy mà từng bước từng bước muốn gia nhập vào thế tục, trong thế giới tối tăm lầy lội của cô mạnh mẽ xé ra một khe hở.
"Không sao, anh có thể chờ em, chờ em dắt anh vào trong kế hoạch cuộc đời em" Thẩm Trí cười ôm chặt cô vào lòng: "Anh chỉ muốn em biết được, ôm chặt em, nắm tay em, hôn môi em, những thứ anh làm đều không phải đang trêu đùa em mà là anh kìm lòng không đặng, anh không đè nén được tình cảm của mình!"
"Em…" Từ Khả cố hết sức chỉ phát ra được một âm đơn nhưng lại rất đau khổ, gương mặt cô đỏ bừng bừng, cho dù thế nào cũng không làm được.
Nghe được giọng nói của cô, lòng Thẩm Trí hơi kinh động, anh cúi người nhìn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!