"Mới ăn được một chút à" Anh trả lời
Thật sự anh chỉ mới ăn được có một chút, không có khẩu vị gì cả.
Cơm chiều anh ăn ở bên nhà họ Lê, một gia đình lớn đông vui náo nhiệt, nhưng chỉ vì chuyện của Bạch Vân Thư, vốn dĩ ba mẹ muốn giữ lại người nhà họ Bạch ăn cơm chiều luôn nhưng sau khi Bạch Vân Thư khóc lóc chạy đi thì người nhà họ Bạch cũng vội vàng bỏ về.
Anh còn định dắt theo cậu nhóc Lê Cảnh Diệu tới đây chơi luôn nhưng thằng nhóc nom có vẻ khó chịu ở đâu đó nên mới không đi cùng anh.
Từ Khả cũng không có trả lời anh ngay mà chỉ ở bên cạnh chơi đùa cùng Thẩm Duy.
Đợi đến một ngã tư đèn đỏ, khi Thẩm Trí dừng xe lại thì cô mới đưa điện thoại cho anh xem: [Đến nơi mình ngắm hoa đăng để ăn đi, em nghĩ bên đó bán nhiều đồ ăn vặt lắm]
Cô muốn ăn khoai nướng, còn muốn ăn cả lẩu Oden, cô còn đang suy nghĩ sẽ ăn thêm mấy món ăn vặt bán ven đường.
"Vậy được" Thẩm Trí ngước mắt lên nhìn cô, ngay giờ phút này mặt cô kề rất sát bên anh, bởi vì cô ngồi ở ghế sau muốn đưa điện thoại lên phía trước thì phải nghiêng cả nửa thân mình đi lên.
Làn da của Bé Câm đẹp lắm, trắng trẻo nõn nà mà còn không thấy lỗ chân lông, chỉ có thể thấy những sợi lông tơ nho nhỏ, dựa sát vào thêm chút nữa còn nghe được mùi thơm bánh kem độc quyền chỉ người cô có được, khiến cho người ta nhịn không được mà muốn cắn một miếng.
Từ Khả thấy anh nhìn như thế mới phát hiện bản thân mình kề sát quá, cô cuống quýt muốn lùi về chỗ ngồi nhưng do cô kích động quá nên khi anh hơi thắng lại thì cô đã đụng đầu vào nóc xe.
"Ui" Cô đau đến mức miệng phát ra một âm đơn như thế, cô cứ ôm đầu hít hà.
"Không sao chứ, anh đâu có ăn thịt người đâu em trốn cái gì hả?" Thẩm Trí vội vàng sờ sờ đầu cô, vừa sờ thì đã đụng tới tay cô nên càng khiến cô hoảng sợ nhanh chóng lui về chỗ ngồi mà lắc lắc đầu mình.
Lúc này đèn xanh đã sáng, những xe phía sau đã nhấn kèn nên Thẩm Trí chỉ có thể nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi khởi động xe thêm lần nữa.
"Hahaha" Thẩm Duy ngồi một bên thấy cảnh này liền cười đến vui vẻ.
"Con cười cái rắm*" Thẩm Trí nhìn lướt qua cháu gái mình rồi lại hỏi cô: "Đau lắm hả em?"
Từ Khả lắc đầu, đương nhiên là đau muốn chớt luôn rồi, trong mắt cô còn đọng một vòng hơi nước đây này.
"Anh đáng sợ thế sao?" Thẩm Trí thấy bộ dáng hai mắt phiếm hồng của cô thì nhịn không được mà hỏi.
Từ Khả lắc đầu.
Không có đáng sợ mà là quá đẹp trai, mỗi lần đến gần anh thì cô sợ bản thân mình bị anh hớp mất hồn.
Thẩm Trí âm thầm thở dài, xem ra phải mất thêm một khoảng thời gian nữa để Bé Câm có thể chấp nhận được mình.
Từ Khả lại tiếp tục chơi đùa với Thẩm Duy, bé cưng nói chuyện bập bẹ bằng giọng trẻ con, có nhiều từ nói không rõ ràng lắm nhưng khi nghe được lại khiến lòng người mê đắm.
"Cậu mất hứng, có người chọc cậu mất hứng" Bé cưng đột nhiên kề sát bên tai Từ Khả mà nói thế.
Nghe vậy nên Từ Khả kinh ngạc nhìn chằm chằm bé cưng, đôi mày bé cưng cũng nhíu nhíu lại làm ra bộ dáng rất nghiêm trọng, ánh mắt cũng vô cùng nghiêm túc.
Từ Khả bị bộ dạng của cô bé chọc cho nở nụ cười, nhưng mà nghĩ tới lời cô bé nói thì nhịn không được mà nhìn thoáng qua người đàn ông đang lái xe đằng trước.
"Hai người các em đang nói nhỏ gì thế?" Thẩm Trí chú ý tới tầm mắt của cô nên mới hỏi.
Từ Khả xua tay tỏ vẻ như hai người chưa nói gì cả, còn nắm nắm lấy bàn tay mũm mĩm của bé cưng.
Thật ra Thẩm Duy không mập lắm, thân hình giống như những đứa bé ngoài kia, vừa vặn dễ thương, đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm luôn trông rất đáng yêu, bàn tay nhỏ xíu cũng trắng nõn mập mạp khiến người khác nhìn chỉ muốn cắn cho một cái.
"Em nói thật đó" Như là sợ Từ Khả không tin mình nên Thẩm Duy lớn tiếng nói một câu như thế, dồn hết sức để nói.
Cô bé không muốn thấy cậu mình không được vui.
"Cái gì mà thật? Duy Duy, con nói gì với chị đó?" Thẩm Trí nghiêng đầu liếc mắt nhìn cháu gái mình một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!