Lúc mà Thẩm Trí nhận được tràng dài dấu chấm hỏi từ Lâm Giai Ngạn thì anh còn đang đứng trong cửa tiệm của Từ Khả.
Anh muốn đợi bé cưng tỉnh ngủ mới dắt theo chú chó về nhà, bằng không để con bé ngủ ở ghế an toàn phía sau nom cũng chẳng mấy an toàn, hơn nữa anh cũng tiện thể về nhà khoác thêm áo ấm cho bé cưng vì buổi tối nhiệt độ sẽ hạ xuống thấp, lạnh thế sợ con bé sẽ cảm mạo.
Thẩm Trí: Giúp một chút đi, mấy món này không nhiều đâu, chắc cỡ một trăm đồng mà thôi.
Lâm Giai Ngạn: Đây là vấn đề tiền bạc hay sao? Đây là vấn đề nguyên tắc đó!
Thẩm Trí: Cậu có nguyên tắc cái cù lôi!
Lâm Giai Ngạn chính là kẻ không có quy tắc nhất trong đám.
Trong chốc lát Lâm Giai Ngạn lại trả lời một tin: Trí Bảo à, đầu óc cậu đang có vấn đề đúng không? Hay để tớ chạy qua dắt cậu đi bệnh viện khám xem sao ha.
Thẩm Trí: …
Chuyện sai lầm của anh chính là đi tìm Lâm Giai Ngạn, sớm biết thế đã tìm Tiêu Đồng cho rồi.
[Trí Bảo à, ba đã dạy con đừng có trêu ghẹo con gái nhà người ta như thế rồi, thế là không đứng đắn biết chưa]
Một lát sau Lâm Giai Ngạn lại gửi thêm một tin nhắn gợi đòn qua cho anh.
Thẩm Trí: À thì ra cậu thèm đòn, có chịu giúp hay không?
Lâm Giai Ngạn: Ui ui, con lớn không thể giữ trong nhà, ba đương nhiên giúp con rồi!
Thẩm Trí: …
Anh không muốn để ý tới con người của Lâm Giai Ngạn này nữa, dai như đỉa đúng là lãng phí thời gian của anh mà.
Thẩm Trí cầm điện thoại lướt một lát rồi lại ném điện thoại lên mặt bàn, mặc kệ cái tên ngáo ngơ Lâm Giai Ngạn này đi.
Từ Khả thấy Thẩm Trí luôn cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó, tưởng anh đang bận rộn xử lí công việc nên cũng không dám qua bên đó mà quấy rầy tới anh.
Vì sợ ồn ào làm phiền tới giấc ngủ của bé cưng nên cô còn cố tình chỉnh âm thanh điện tử của cánh cửa nhỏ lại một chút.
Trên ứng dụng bán online lại có một đơn mới, cái bánh bốn tấc cuối cùng trong tiệm đã được mua, bây giờ chỉ còn thừa chút bánh mì thôi, ngay cả bánh trứng và bánh bông lan cuộn cũng đã bán sạch hết rồi.
Lâm Giai Ngạn: Đệt, A Trí ơi đầu óc của cậu đúng là không bình thường, vị trí của tôi vượt ra ngoài phạm vi giao hàng rồi.
Lát sau Thẩm Trí nhận được tin nhắn của người bạn tốt.
Anh nhìn tin nhắn, đúng là anh đã quên mất việc còn có phạm vi giao hàng nữa, lúc này anh mới nhìn thoáng qua bên quầy thì thấy Từ khả đang đóng gói bánh kem, đồ còn thừa lại cũng không nhiều.
Thẩm Trí: Không cần, cậu đúng là thứ phế vật vô dụng.
Lâm Giai Ngạn: Cậu đùa hả? Rốt cuộc cậu đối với con gái nhà người ta có tâm tư gì hả, vậy mà còn không chịu thừa nhận rằng mình động tâm.
Anh còn có thể có tâm tư gì nữa chứ, Thẩm Trí nghĩ, anh gửi cho Lâm Giai Ngạn một cái icon mặt ngốc rồi lại ôm bé cưng đứng dậy.
"Anh dắt chó về trước đây, tối nay anh qua đón em" Anh nhìn Từ Khả rồi nói.
Từ Khả nhìn bé cưng tròn vo nằm trong lòng anh còn chưa có tỉnh ngủ nên mới chủ động đi qua dắt dây xích chó giúp anh.
"Cậu ơi" Vừa bước ra ngoài thì Thẩm Duy lèm nhèm tỉnh, hình như là chưa có ngủ đủ nên ánh mắt con bé mơ màng, ngay cả giọng nói cũng có hơi nức nở.
"Còn buồn ngủ không, nếu buồn ngủ thì lên xe ngủ tiếp nha" Thẩm Trí cúi thấp đầu nhìn cháu gái, bé cưng ngủ khiến cho gương mặt đỏ bừng hệt như một trái táo nhỏ.
Thẩm Duy không trả lời mà cọ cọ mặt vào trước ngực anh, đôi mắt dần nhắm lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!