Từ Khả cũng nhìn qua chị cả rồi lại huých nhẹ vào vai chị ấy bảo chị ấy nhân lúc mì còn nóng thì mau ăn đi, nếu không nó đóng váng mỡ thì ăn không còn ngon nữa.
Cho dù muốn nói gì thì ăn cơm xong nói cũng không muộn mà.
Lần này Từ Vọng Đệ khịt khịt mũi, cúi đầu ăn bát mì trước mặt.
Từ Khả lại chỉ vào trong cho Thẩm Trí xem, ý bảo cô còn bận việc bên trong.
"Em cứ bận trước đi" Thẩm Trí gật đầu rồi lại liếc mắt nhìn Từ Vọng Đệ một cái, anh không khỏi thở dài trong lòng rồi lấy muỗng múc miếng bánh kem đút bé cưng trong lòng ăn.
Bé cưng vui vẻ ăn bánh kem, nhìn thấy Từ Vọng Đệ ngồi ở đối diện liền nói: "Cậu ơi, bà ấy bị thương rồi"
"Ừm" Thẩm Trí lên tiếng.
"Bị thương phải đi bệnh viện" Bé cưng nói bằng giọng điệu trẻ con, còn nhíu mày tỏ vẻ chuyện này rất nghiêm trọng.
"Con đó, không muốn ăn bánh kem nữa hả?" Thẩm Trí bị bộ dáng vừa cẩn thận vừa già dặn của cô bé chọc cho nở nụ cười: "Không ăn thì cậu ăn hết"
"Ăn mà" Thẩm Duy lập tức há miệng thật rộng để ăn hết một miếng bánh kem.
Nhưng mà Từ Vọng Đệ nghe được lời nói của con bé, ngay cả đũa cũng không nhúc nhích, ánh mắt bất động mà nhìn bát mì trước mặt.
Thẩm Trí chú ý tới ánh mắt thần thần của chị ấy mới nhẹ giọng nói: "Chị nhanh ăn đi, trời lạnh lẽo thế nhanh nguội lắm"
Chị ấy ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện, đẹp trai tuấn tú, cao quý thanh nhã, mà bản thân chị ấy ngồi đối diện anh giống như khiến cho cả bàn chân anh đều nhúng vào mớ lầy lội này.
Không đúng, lòng bàn chân anh sao có thể dính vào mớ bùn dơ này, lòng bàn chân anh phải được bước đi trên mặt đường bằng phẳng rộng lớn.
"Từ Khả sẽ không rút đơn kiện đâu" Thẩm Trí lại nói, lần này giọng nói của anh lạnh hơn hai phần: "Tôi không biết chị đang kiên trì làm gì, nhưng mà chuyện này chị đừng nhúng tay vào nữa, học cách máu lạnh một chút cũng không phải là chuyện gì khó khăn đâu"
Con ngươi đục ngầu của Từ Vọng Đệ giật giật, chị ấy muốn nói thêm gì nhưng cuối cùng cũng không thể nói ra mà chỉ biết cúi đầu ăn mì trong bát.
Thẩm Trí cũng không muốn nói thêm gì nữa, chỉ đút cho nhóc ngồi trong lòng mình ăn từng miếng từng miếng, thi thoảng thấy chú chó nhà mình nằm trên mặt đất ch** n**c miếng đòi ăn thì anh sẽ ném cho nó một miếng đồ ăn vặt xuống.
Sau khi tiệm cô gắn thêm tấm mành thì gió lạnh cũng khó thổi vào nên không tính là quá lạnh.
Hôm nay vừa là nguyên tiêu lại rơi vào cuối tuần, ở trên đường phố vô cùng náo nhiệt, dường như bất cứ lúc nào cũng có khách tiến vào cả.
Vốn dĩ ban đầu Từ Khả còn rất bận rộn, sau đó Thẩm Trí trực tiếp bế bé cưng ngồi ở ghế tựa quầy thu ngân, còn dắt theo chú chó nằm bên cạnh để giúp cô thu tiền và đóng gói cho khách.
Từ Vọng Đệ ăn xong bát mì cũng không rời đi ngay mà hiển nhiên là đợi cho Từ Khả hết bận để cùng cô nói chuyện.
Chờ cho Từ Khả làm xong bánh kem mà khách hàng đặt xong thì mới tính là rảnh rỗi.
Vừa khéo Thẩm Trí cũng ở đây có thể giúp cô truyền đạt lại lời nói của cô.
Từ Khả bưng tới một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh viết chữ: [Chị cả, em sẽ không rút đơn kiện đâu, vốn dĩ em và bọn họ không có quan hệ gì, em cũng không muốn nói chuyện huyết thống gì với bọn họ cả]
Cô chỉ hận không thể rút hết máu trong người ra để đổi thành nước, cô không muốn trên người mình chảy dòng máu ti tiện vô sỉ này một giây phút nào nữa.
Từ Vọng Đệ nhìn thấy cô viết chữ thì lòng vừa bất lực vừa thống khổ, rồi chị ấy lại nhìn về phía Thẩm Trí đang ôm bé cưng ngồi xuống bên cạnh.
"Chính là những lời tôi nói ban nãy, em ấy sẽ không rút đơn kiện đâu" Thẩm Trí lạnh lùng nói.
"Nhưng, nhưng mà bây giờ không có ai chăm sóc ba cả, mẹ lớn tuổi rồi, không thể chịu được nỗi khổ lao ngục đâu em" Từ Vọng Đệ vẫn là dựa vào lí do đó để thuyết phục Từ Khả: "Em à, chị biết mấy năm nay em sống không mấy tốt, lần này bọn họ cũng thật sự rất quá đáng. Còn có Vương Phán nữa, em ấy cũng đáng thương lắm, nếu như ở tù ra rồi thì cả cuộc đời sau này của em ấy phải làm sao đây?"
[Ông ấy tàn phế hay sao mà cần đến người chăm sóc? Lẽ nào chuyện này không phải do ông ấy phía sau giựt dây, cùng với con trai bảo bối của họ muốn làm gì cũng làm được hay sao?]
Từ Khả nhíu mày, tay cầm bút viết càng nhanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!