Chương 37: (Vô Đề)

Cô vô cùng cảm kích chị cả vì ngày đó đã chạy đến giúp cô, có lẽ chị ấy vẫn còn nhớ tình nghĩ chị em khi xưa, còn bọn họ thì sao?

Đừng nói chút tình nghĩa này, ngay cả cái nhân tính cơ bản họ còn chẳng có. Trong mắt người mẹ ruột kia chỉ có tiền và con trai bảo bối của bà ta mà thôi, thế thì vì sao cô phải buông tha cho bọn họ chứ?

Nếu như lần này cô buông tha cho bọn họ thì cũng không biết lần sau cô sẽ biến thành bộ dáng như thế nào nữa.

"Nói mày là động vật máu lạnh thiệt là đúng mà, mày còn có tính người không? Trong đó là mẹ ruột và em ruột của mày đó, còn ba ruột mày bây giờ đang nằm liệt giường, mày tự đi chăm sóc ông ấy đi, mày tưởng chị cả mày rảnh rỗi lắm hả mà phải đi chăm sóc ổng?" Lúc này người đàn ông đang ngồi bên cạnh Từ Vọng Đệ đứng lên quát mắng cô.

Vóc dáng người hắn không cao lắm nhưng cái bụng bia vểnh lên, vẻ mặt dữ tợn và ánh mắt hung ác giống như là mang theo một dòng lệ dữ khiến người khác cảm nhận được bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nhào qua đánh người, hơn nữa trên người hắn còn nồng nặc mùi rượu, mới ban ngày ban mặt mà không rõ là uống bao nhiêu rồi nữa.

"Haha, mẹ ruột, em ruột? Ruột là ruột làm sao?" Thẩm Trí đứng trước Từ Khả, thần sắc anh vẫn lạnh lùng nhìn người đàn ông kia nói chuyện.

Giọng điệu anh vừa hững hờ vừa ngạo mạn, với chiều cao và gương mặt ưu việt khiến cho anh luôn mang theo cảm giác uy lực và áp bách cho người khác.

Người đàn ông bị anh nhìn đến nghẹn họng nói không được lời nào, hơn nữa ở đây là cục cảnh sát nên hắn ta cũng không dám l* m*ng làm gì.

"Ông ấy là chồng của Từ Vọng Đệ" Cảnh sát Lý ở bên cạnh nói.

Người đàn ông này vừa đến đây là làm loạn đủ thứ, hắn chỉ cần rống một câu thì ngay cả động đậy Từ Vọng Đệ cũng không dám, cô ấy đoán rằng ở nhà Từ Vọng Đệ đã bị hắn ta bạo hành một khoảng thời gian rất dài khiến cho một ánh mắt từ hắn cũng làm cho chị ấy sợ đến run rẩy.

Ấn tượng của Từ Khả đối với người đàn ông này không mấy tốt đẹp, mới ban ngày mà người ngợm nồng nặc mùi rượu, cô lại nhớ về lần đầu tiên gặp chị cả ở trước tiệm, khi ấy trên gương mặt chị cả đều bầm tím, trên tay cũng bị thương, khi đó cô đã đoán rằng chị cả đang bị bạo lực gia đình.

Ánh mắt của Thẩm Trí lại rơi xuống người Từ Vọng Đệ, vừa nhìn sang thì chị ấy đã run rẩy cúi đầu không dám nói nữa, nhưng hai tay chị ấy vẫn đang phát run.

"Trên mặt chị là ai đánh bị thương, là hắn hay là những người khác?" Anh hỏi

"Chị ấy nói do chị ấy vấp ngã" Nói đến đây thì cảnh sát Lý không khỏi thở dài một hơi.

Cho dù vết thương đó có bị người khác đánh đi chăng nữa thì chỉ cần chính chủ không thừa nhận thì bọn họ cũng chẳng còn cách nào.

Cũng không thể chỉ dựa vào phán đoán mà bắt người nhốt lại.

"Ngã sẽ thế sao?" Thẩm Trí nói.

Từ Khả nhìn thoáng qua người đàn ông kia rồi lại nhìn về chị cả, ánh mắt chị cả luôn phát run nhưng vẫn luôn không dám nhìn thẳng người khác.

Cô mới cau mày lại rồi đưa tay kéo kéo tay áo của Thẩm Trí: [Chị ấy không biết chữ]

Thẩm Trí lại nhìn thoáng qua người đàn ông gương mặt đỏ au, bộ dạng hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên đánh người kia rồi nói: "Chúng tôi sẽ không rút đơn kiện, bọn họ có thể chạy tới tiệm mà đánh người đập phá, Từ Khả là nạn nhân nên dựa vào cái gì bên tôi phải rút đơn kiện? Bất kể là chuyện gì thì đã làm là phải chịu trả giá đại giới. Hơn nữa những người này mới bị bắt lại thôi, cả quá trình kiện thưa còn chưa làm được cái gì mà mấy người tới gây gấp gáp cái nỗi gì?"

"Con mẹ mày là ai, mày là cái gì của nó, chuyện nhà tao mắc gì mày là mày ở đây quản này quản nọ!!!" Người đàn ông vừa nghe anh nói với giọng điệu ngạo mạn thì đã nhanh chóng đỏ mắt, muốn xông đến anh.

"Hoàng Quốc Hoa, đây là cục cảnh sát" Cảnh sát Lý lập tức quát lớn.

Mặt Thẩm Trí vẫn cứ thong dong thế, thậm chí anh còn nở một nụ cười mê người: "Ông quản tôi là ai hả?"

"Tao nói mày biết, làm dâu nhà tao chứ không phải làm người hầu cho nhà họ Từ tụi mày, nếu như tụi mày cứ nhất quyết tống họ vào tù thì tao nhất định sẽ khiêng ba mày lên thảy trước cửa tiệm nhà mày!" Người đàn ông được gọi là Hoàng Quốc Hoa quát lớn.

Trong nháy mắt cô đã hiểu rõ tại sao hắn lại nổi giận tới vậy, hoá ra hắn sợ nếu như bọn người Triệu Hương Liên mà có vào tù thiệt thì chẳng ai chăm lo cho cái người đang nằm liệt giường kia, Hoàng Quốc Hoa sợ liên luỵ tới nhà hắn nên mới đứng trong này kêu gào nãy tới giờ.

Thứ tình người này cũng chỉ có thế thôi.

"Vậy thì liên quan gì tới em ấy, em ấy cũng có phải người nhà họ Từ đâu?" Thẩm Trí nhìn hắn: "Nơi này là cục cảnh sát, ông còn muốn vào đó ngồi xổm làm bạn với đám bọn họ hay sao?"

Từ Khả nhìn về phía cảnh sát Lý, cô muốn hỏi ở đây còn chuyện gì cần cô hỗ trợ nữa hay không và khi nào thì mới có thể tiến hành thẩm tra và khởi tố bọn họ.

Nơi này là phòng hoà giải, chị cả vẫn luôn đứng đó cúi người run rẩy.

Cô chắc chắn sẽ không rút đơn kiện, nhưng cũng không muốn khiến cho chị cả bị tổn thương thêm nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!