Chương 36: (Vô Đề)

Từ Khả cúi đầu, hai tay nắm chặt tấm chăn đến mức khớp xương trắng bệch, ngay cả mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh.

Chú ý thấy động tác của cô như thế nên Thẩm Trí đưa tay ra nắm lấy tay cô, đặc biệt là tay phải của cô, ban nãy ngay cả cầm đồ cũng cầm không chắc, vậy mà bây giờ còn dùng sức túm chặt chăn chắc hẳn rất đau.

"Từ Khả" Giọng của anh dịu dàng lạ kì, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi từ từ tháo mở những khớp ngón tay đang túm chặt chăn ra.

Sau khi gỡ ra thì như là sợ cô lại tiếp tục túm chăn tiếp nên anh đặt tay phải cô vào lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng nắm lại, nói với cô: "Em có tin tưởng anh không?"

Nghe được những lời thế này nên Từ Khả mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, người đàn ông trước mặt vừa nghiêm túc cũng vừa dịu dàng, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia là sự lo lắng khó lòng che giấu được.

Nhìn một hồi cô mới gật đầu.

Chắc chắn là cô tin tưởng anh rồi, thậm chí còn tin tưởng anh vô điều kiện.

Hai người họ giống như bèo nước gặp nhau, khác nhau như trời với vực nhưng hết lần này đến lần khác anh đều luôn giúp đỡ cô, cũng chưa từng để ý tới xuất thân của cô, còn có không thèm quan tâm phía sau cô đang dính phải một vũng bùn dơ bẩn, thậm chí bất cứ khi nào vũng bùn đó cũng có thể kéo anh xuống luôn.

Thẩm Trí cười, giơ tay vén lại vài sợi tóc tán loạn trên đầu cô: "Từ Khả, có một số việc anh không thể thông cảm được giống em, anh cũng không có năng lực biến hết thảy những khó khăn khổ sở mà em đã gánh chịu giải quyết hết được, nhưng anh muốn hiểu những lo toan và sợ hãi của em, anh muốn chia sẻ với em."

Ánh mắt Từ Khả lại đỏ, trong vành mắt nổi lên thêm một làn hơi nước.

"Mọi người đều là động vật quần cư, luôn cần giúp đỡ và trút hết bầu tâm sự. Đương nhiên cũng có một phần nhỏ những người luôn thích ở một mình. Anh biết rằng em đã đơn thân độc mã đã lâu thật lâu rồi, trên đoạn đường này em cũng gặp nhiều bấp bênh và khó khăn mới có thể đi tới nơi này, đi đến bên anh" Giọng của anh mềm mại dịu dàng hệt như nắng ấm mùa xuân, khiến cho những vết thương trên người cô được chữa lành hết thảy.

Đã đi đến bên cạnh anh, cho nên xin em hãy nói cho anh nghe những mỏi mệt cùng sợ hãi của em, bởi vì từ nay về sau em không phải một thân một mình nữa.

Chào mừng em đã đến, Từ Khả.

Ngón tay của Thẩm Trí lau đi nước mắt đang chảy xuống của cô, giống hệt như có một dòng nước ấm xối thẳng vào lồng ngực của anh làm cho anh vừa đau đớn vừa khó chịu.

"Có phải ba mẹ ruột bên kia của em lại đến đây gây phiền phức cho em không?" Thấy cô vẫn chưa chịu nói cho anh nghe, không muốn phiền toái đến anh thì Thẩm Trí chỉ đành chủ động hỏi cô.

Thật ra hôm đó anh nói chuyện với dì Lưu cũng hiểu được một chút về chuyện này, sau đó anh mới chạy qua bên Lâm Giai Ngọc tìm hiểu tình huống bên cục cảnh sát thế nên anh mới đoán được đại khái là như thế.

Loại súc sinh không biết xấu hổ như thế, nếu đã tiến được một bước thì nhất định sẽ có bước thứ hai, nếu như không làm cho bọn họ thật sự kinh sợ thì nhất định họ sẽ lại không kiêng nể gì mà tiếp tục làm càn.

Huống hồ người trước mặt anh đây lại là một cô bé câm, nếu như bọn họ muốn gi. ết người thì ngay cả kêu trời kêu đất cũng kêu chẳng được.

Một hồi lâu sau thì Từ Khả mới ngừng khóc mà gật gật đầu.

Thấy cô gật đầu thì Thẩm Trí mới nhẹ nhàng thở ra.

Ít nhất là bây giờ cô nguyện ý nói cho anh nghe, anh chỉ sợ cô giấu trong lòng đến hỏng luôn thì không hay.

Một con người chịu phải những áp lực và sợ hãi lớn thế này thì không sớm cũng muộn mà sụp đổ tinh thần thôi, hơn nữa cô lại là một cô bé không có bao nhiêu tuổi nữa chứ.

Bé Câm của anh, đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh, trước đây cô vẫn luôn cố nén lại vào lòng.

Từ Khả khịt khịt mũi rồi dùng tay làm động tác trong ngôn ngữ kí hiệu: [Cho em mượn điện thoại của anh dùng chút đã]

"Em muốn dùng điện thoại hả" Thẩm Trí hỏi

Cô gật đầu mình.

Thẩm Trí xoay người lấy điện thoại trong túi áo khoác ở cuối giường, sau khi lấy ra liền mở khoá đưa cho cô, cũng tiện tay mặc áo khoác vào.

Sao ban nãy không thấy lạnh mà bây giờ lạnh dữ vậy nè.

Căn phòng này ở lầu một nên có nhiều hơi ẩm hơn, không biết bên ngoài tuyết còn rơi hay không, nhưng ở đây không có máy sưởi nên lạnh lắm.

[Em đã báo cảnh sát, cảnh sát nói trước tiên sẽ bắt họ về]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!