Chương 35: (Vô Đề)

Cũng không biết qua bao lâu thì Từ Khá mới nín khóc được.

Bởi vì khóc lớn cho nên yết hầu cô cứ khàn khàn đau đớn, đôi mắt sưng húp như hạch đào*, còn những vết xước do thuỷ tinh xước qua trên mặt cô vì thấm nước mắt nên bây giờ đã ửng ửng đau nhói trở lại.

* Quả óc chó

Thẩm Trí thấy cô cuối cùng cũng nín khóc nên đưa tay xoa xoa đôi mắt còn ướt nhem của cô, sau đó bế cô từ trên đất dậy.

Nhẹ tênh, hình như Bé Câm còn chưa ăn cơm nữa.

Anh bế người lên rồi tầm mắt quét một vòng quanh bếp, cả căn bếp nhỏ bẩn loạn đến nỗi không biết để chân ở nơi nào mới được, trong khoảnh khắc đó anh mơ màng không biết nên để người trong lòng ở đâu mới tốt.

Từ Khả còn chưa phản ứng lại kịp, cô khóc đến tầm mắt cũng trở nên mơ màng, ánh mắt cô cũng chưa nhìn rõ được thứ gì cả.

Nhìn một chút thì Thẩm Trí mới đành ôm người trong lòng đi vào căn phòng nhỏ phía trong.

Trong phòng cũng vô cùng loạn, quần áo đều bị lục tung nằm rải rác trên mặt đất, có mấy quyển sách cũng rớt xuống theo.

"Trước tiên em cứ ở yên ở đây đã, bình phục tâm tình một chút đi" Nói một câu như thế rồi anh lại xoay người đi ra ngoài.

Ra ngoài tiệm thì Thẩm Trí kéo cửa cuốn xuống rồi khoá lại, anh nhíu mày nhìn cả cửa tiệm khắp nơi đều là thuỷ tinh vỡ vụn, muốn dọn dẹp thì ngày mai cũng phải gọi thêm hai người nữa tới chắc dọn mới xong.

Bên trong cũng bừa bộn nhưng ít ra không có thuỷ tinh.

Anh đi vào phòng nhỏ phía trong lượm vài thứ rớt dưới đất để lên trên sau mới đi vào toilet.

Toilet không lớn cũng không nhỏ, bên trong có một cái máy giặt nhỏ, có một cửa sổ ở bên cạnh, trên đó đặt một máy nước nóng nữa.

Thẩm Trí nấu ít nước ấm rồi lại đi rra ngoài lấy một cái khăn lông trên kệ, khăn lông vẫn còn rất sạch sẽ, thoang thoảng mùi thơm của bột giặt, chắc là khăn cô dùng để lau mặt đây.

Làm ướt khăn lông bằng nước ấm rồi anh mới đem vào căn phòng nhỏ bên trong.

Đôi mắt Từ Khả ngây dại, cô đang ngồi ở trên giường, khi thấy anh thì có hơi hoảng loạn lùi lại, trên gương mặt nhỏ xíu vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.

Kinh ngạc vì tại sao anh lại ở đây chứ?

Thẩm Trí cũng không có nói chuyện ngay mà anh chỉ cầm khăn lông lau mặt cô thật nhẹ nhàng, trên mặt cô có mấy vết thương nhỏ vụn, vừa nhìn đã biết ngay do thuỷ tinh làm xước.

Như thể sợ cô bị đau nên động tác trên tay anh vô cùng nhẹ.

Lau mặt cô xong thì anh mới tiếp đến tay cô, muốn dùng khăn nóng lau tay cho cô nhưng lúc này anh mới chú ý tới bàn tay quấn đầy băng gạc của cô, hình như sưng lên rất nhiều.

Vẻ mặt của Thẩm Trí ngày càng khó coi.

Anh nhịn không được mà nghĩ rằng có khi lúc anh gọi điện thoại cho cô thì chuyện quái quỷ này đang xảy ra luôn.

Anh chán nản cô cùng, phải chi khi đó anh chạy tới kịp.

"Từ Khả" Làm xong mấy việc này thì anh mới dịu dàng gọi người đang ngồi trên giường một tiếng.

Từ Khả giật mình, đôi mắt không chớp mà nhìn anh chằm chằm.

Bởi vì khóc đã lâu nên mắt cô sưng lên rất khó chịu, cô luôn cảm giác như có một tầng sương mênh mông bao phủ, cô muốn giơ tay lên lau đi nhưng đã bị Thẩm Trí bắt được.

"Đừng động đậy, để anh lấy một túi đá chườm lên cho em dễ chịu hơn chút" Thẩm Trí dịu dàng nói với cô.

Từ Khả há miệng th* d*c, vì yết hầu cô rất đau nên cô phải cố đi tìm điện thoại của mình, tìm một hồi mới sờ túi quần thì thấy nó đã bị biến dạng rồi, giờ cô mới nhớ ra điện thoại mình cũng đã hư vì bị bọn họ giẫm lên.

Ánh mắt của Thẩm Trí dừng ngay điện thoại di động bị hư của cô, anh cầm lấy nó rồi mới nói: "Nếu em muốn nói gì thì cứ dùng ngôn ngữ kí hiệu đi"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!