Người rời đi rồi thì nơi này rốt cục cũng được yên tĩnh.
Toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh không một tiếng động nào.
Từ Khả thấy bên ngoài vẫn còn lất phất mưa, tuy nhỏ hơn ban nãy nhưng đã khiến cho toàn bộ bầu trời bị bao phủ một màu u ám, giống hệt như cái lưới đen bao trùm hết tất cả khiến cho người ta cảm giác bí bách khó lòng chịu nổi.
Cả căn phòng ngập tràn mùi thơm ngọt của bánh kem nhưng mà ngay lúc này đây khi cô ngửi được chỉ khiến bản thân thấy buồn nôn dữ dội.
Cô cứ đứng trong tiệm như thế một lúc lâu, tầm mắt ngó quanh mớ hỗn độn này.
Tại sao lại trở nên như thế?
Cô cũng chẳng hiểu thế nào mà chuyện này có thể xảy ra với mình, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng làm một chuyện tàn ác nào hết cớ sao giờ đây cô phải đón nhận những việc như này?
Ông Trời trên cao có đôi lúc đối xử thật sự rất bất công với cô lắm.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô oán trách Trời đất.
Cô cứ đứng ngây ngốc trong tiệm một hồi lâu như thế, ánh mắt đờ đẫn nhìn cả cửa tiệm mình ngập trong bẩn loạn, cho đến khi có người nào đó đi ngang qua đây, thấy được tình huống trong tiệm liền kinh ngạc mà kêu một tiếng.
"Từ Khả, con sao thế, có chuyện gì đã xảy ra, sao tiệm con bị đập phá thế này đây?"
Là chú bên quầy căn tin kế bên, thấy trong tiệm hỗn độn như thế làm cho chú ấy kinh hãi không thôi.
Con bé đã đắc tội phải loại người thế nào mới có thể đi đến tiệm trả thù nặng nề thế này?
Từ Khả phản ứng chậm hơn bình thường rất nhiều, mãi một lúc sau cô mới hồi phục tinh thần mà nhìn chú ấy.
Đôi mắt tụ máu ửng đỏ, bên trong là tơ máu đỏ sậm làm người khác khiếp sợ.
Chú ấy đến gần mới thấy bộ dáng cô thế này mới phát hoảng rồi lo lắng hỏi thăm: "Làm sao thế, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà con biến thành như vậy, sao mặt mũi con máu không vậy nè?"
Chú ấy nghĩ là đến thăm cô thôi, chuẩn bị mở tiệm bán lại, dù sao năm nay cũng chỉ đón Tết như thế nào ngờ đâu thấy được tiệm của Từ Khả bị người ta đập phá dữ dội thế này.
Mấy cái tủ kính đều bị đập hư hỏng hết, cái tủ lạnh đứng cũng bị biến dạng, mảnh vỡ thuỷ tinh rơi đầy đất và những thứ bánh kem bánh mì đều bị phá hư.
Lúc này Từ Khả mới lôi suy nghĩ của mình về được, cô cuống quýt dùng tay áo xoa xoa mặt mình rồi chạy nhanh đến quầy thu ngân tìm giấy bút.
Tìm mãi mới tìm được nửa tờ giấy và cây bút hư trong đống thuỷ tinh vụn vỡ.
[Chú ơi chú có thể giúp con báo cảnh sát không? Điện thoại con hư rồi nên không thể báo cảnh sát ạ]
Chú ấy thấy đôi tay run rẩy của cô, trên bàn tay còn bị thương bầm một mảng lớn giống như là bị một vật nặng đè lên vậy đó.
"Ừ chú báo cảnh sát giúp con ngay đây" Trong thời khắc này chú ấy cũng không hỏi thêm gì mà chỉ nhanh tay cầm điện thoại di động gọi 110.
Từ Khả xoay người nhìn về camera theo dõi phía sau quầy thu ngân, không biết là máy tính để bàn kết nối với camera có bị phá hư hay không nữa.
Từ sau khi được cảnh sát Lý nhắc nhở thì cô cố ý đặt máy tính ở một góc trong cùng của quầy thu ngân, còn có một ngăn tủ chặn lại nữa.
Cô còn làm một hộp bánh kem để che lại rồi lấy dây pháo nhựa mà Thẩm Trí tặng hôm trước để dưới hộp bánh kem che đi, ở trong tiệm giờ đây nếu như nói thứ gì còn nguyên vẹn nhất chắc có lẽ là dây pháo nhựa mà anh tặng cô thôi.
"Đúng rồi, đúng nơi này rồi. Trong tiệm như có người ác ý tới trả thù hay sao đó mà đập bể hết đồ rồi, con bé không sao nhưng vẫn có thương tổn nhẹ" Chú ấy đứng một bên trả lời từng câu một khi mà cảnh sát hỏi tới.
"Tôi chỉ đang hỗ trợ con bé báo cảnh sát mà thôi, chủ tiệm là một cô bé không thể nói chuyện, đáng thương lắm, cô bé cũng tốt bụng nữa nên nếu nói thế thì cũng sẽ không đắc tội ai đâu chứ. Khi mà tôi đến tiệm thì trong đấy chỉ còn mình con bé mà thôi, mặt đất thì la liệt những đồ dùng bị đập phá nặng nề, trời ơi thiệt hại lên đến mấy chục ngàn đó!"
"Đồng chí cảnh sát ơi mau tới đây nhanh đi, con bé đáng thương lắm"
[Cám ơn chú nhé]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!