Chương 33: (Vô Đề)

Cô đang nói đến cái đêm mà họ cùng nhau đi dạo phố cổ, nghe vậy đột nhiên đôi mày đẹp của Thẩm Trí chau vào nhau.

Giống như tối hôm đó vậy, cho dù có bao nhiêu cô gái chạy đến bắt chuyện với anh thì cô cũng luôn đứng một bên vui vẻ nhìn theo, cứ mang cái gương mặt tươi cười giống như là xem một câu chuyện xưa cũ vậy, thấy thú vị còn thiếu chút nữa là vỗ tay khen ngợi trầm trồ luôn cho rồi.

Bé Câm hình như không mấy để ý đến việc anh được nhiều người tiếp cận bắt chuyện lắm nhỉ?

Lòng anh đột nhiên có hơi không thoải mái rồi đó.

Mà cái sự không thoải mái này lần đầu tiên xuất hiện khiến cho anh có cảm giác vô cùng lạ lẫm.

Trước nay đều chưa từng cảm giác như thế bao giờ cả.

"Bởi vì anh đẹp trai nên có phải sẽ khiến cho mấy cô gái thiếu đi cảm giác an toàn đúng không?" Thẩm Trí không khỏi hỏi cô.

Suy cho cùng có rất nhiều khi một người đàn ông đẹp trai sẽ liên quan đến chuyện anh ấy có chung thuỷ hay không, dù gì có một gương mặt điển trai thế này sao mà người ta không thể tận dụng hết được cơ chứ?

[Sao thế được]

Từ Khả không biết lí do vì sao anh đột ngột hỏi mình như thế nên nhanh chóng lắc đầu rồi viết chữ xuống cuốn sổ.

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến bàn tay cầm bút của cô run rẩy một trận.

Thẩm Trí thấy thế nên đã kéo cô vào bên trong tiệm rồi kéo cửa xuống thấp hơn một chút nữa.

Từ Khả nhìn anh thì phát hiện anh cũng đang nhìn mình chằm chằm trông rất nghiêm túc, giống như là đang đợi câu trả lời từ cô vậy.

[Làm sao mà anh thấy như vậy được? Lớn lên đẹp trai là ưu thế của anh, người khác có bỏ một đống tiền lớn để chỉnh cho giống cũng sẽ không chỉnh được như thế đâu.]

Đây không phải là những lời khen ngợi nịnh hót mà cô cố ý nói anh nghe, sự thật nó chính là như vậy đó.

Cả thế giới này đều như thế, chỉ cần lớn lên thật xinh đẹp thì cho dù là nam hay nữ chung quy cũng sẽ nhận được thêm ưu đãi, nhưng cũng chính vì như thế cũng sẽ phải nhận thêm vài lời công kích không thuận tai.

Nghe cô nói thế thì Thẩm Trí nở nụ cười: "Trong khoảng thời gian ngắn thế này anh cũng chẳng phân biệt rõ là em đang khen anh hay nói móc anh nữa"

[Đương nhiên em đang khen anh mà!] Từ Khả nhanh chóng viết rõ ràng.

Người đàn ông vươn tay ra vỗ vỗ đỉnh đầu cô.

[Thật sự đang khen anh! Anh là người đàn ông đẹp trai nhất em từng gặp qua, không chỉ riêng em thôi đâu mà chắc hẳn có rất nhiều người cũng nghĩ như thế giống em!]

Dường như sợ anh không tin nên Từ Khả nhanh chóng viết thêm một câu như thế.

Bởi vì viết quá nhanh nên chữ viết cẩu thả, nhìn nét bút viết xuống còn dùng lực rất phô trương.

"Anh biết" Giọng nói của Thẩm Trí có hơi bất đắc dĩ.

[Khen anh đẹp trai anh cũng không vui nữa, bằng không anh đem cái đẹp của anh chia cho em một phần đi]

Cô còn đang rất muốn đây nè, muốn lớn lên đẹp thật đẹp, tốt nhất còn phải có tiền như anh nữa, hehe.

"Nếu như có thể chia sớt thì anh nhất định sẽ chia cho em mà" Lần này những lời nói của cô chọc cho người đàn ông trước mắt vui vẻ bật cười.

[Em thật sự không có việc gì đâu, thật ra cô Bạch đó bị em chọc giận rồi đùng đùng bỏ đi, nhưng khi anh cố ý vì chuyện này mà đến nói lời xin lỗi thì em thật lòng rất vui]

Thấy anh không còn như ban nãy nữa nên Từ Khả mới nói.

Anh chỉ vì một người tới tìm cô mà đích thân chạy đến xin lỗi, chuyện cũng chẳng liên quan mấy đến anh hơn nữa anh cũng không biết chuyện sẽ xảy ra, hết thảy chuyện này chứng minh rằng anh là một người đàn ông rất nghiêm túc chịu trách nhiệm về bản thân.

"Ừm" Anh lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!