Thấy Trần Tứ thì tâm trạng của Từ Khả siêu vui luôn, gương mặt nhỏ lập tức lộ ra vẻ tươi cười rồi đi ra từ quầy thu ngân.
[Hôm nay chị rảnh hả?]
Trước đó cô đã nói với Trần Tứ rồi, miễn khi nào chị ấy rảnh hoặc buồn chán thì có thể tuỳ ý đi qua tiệm cô chơi, lúc đó cô sẽ làm bánh kem thật ngon cho chị ấy ăn.
"Ừm cũng không phải là rảnh rỗi, mà đi ngang qua đây nên tiện đường ghé vô thăm em thôi" Trần Tứ cười nói rồi nhìn thoáng qua tiệm cô: "Cô gái xinh đẹp ban nãy là ai thế, sao chị thấy lúc cô ấy bỏ ra ngoài thì đùng đùng tức giận nhìn cái mặt khó coi dữ vậy?"
[Là khách đến mua bánh kem]
Từ Khả không nói cô ấy đến đây vì Thẩm Trí bởi thế thì đối với Thẩm Trí không tốt mà đối với cô ấy lại càng không tốt.
"Thật sao?" Trần Tứ cười càng kì quái nhưng vẫn không gặng hỏi thêm nữa: "Hôm nay là sinh nhật Thẩm Trí đó em"
[Dạ em có biết]
Từ Khả cười viết xuống giấy rồi lại đi đến bên tủ lạnh lấy một miếng bánh kem cho chị ấy.
[Chị nếm thử đi, bánh mousse hôm nay em làm đó]
"Hehe, chị thích món này lắm" Trần Tứ nhận cái bánh rồi ngồi xuống cái bàn nhỏ ở bên kia, Từ Khả cũng đi qua theo chị ấy tiện thể mở quạt sưởi lên luôn.
[Chị muốn đi dự sinh nhật Thẩm Trí hả?]
Từ Khả nhìn chị ấy ăn từng miếng bánh kem thì trong lòng có hơi tò mò mà hỏi.
"Không có, anh ấy đời nào tổ chức sinh nhật đâu, mỗi năm anh ấy đều ở nhà đón sinh nhật với em gái anh ấy thôi" Trần Tứ nói
"Vừa nay sinh nhật năm nay của anh ấy đều có em gái và em rể ở nhà, muốn gọi anh ấy ra ngoài chơi cũng gọi không được đâu"
Nhớ tới ban nãy anh nhận điện thoại bằng chất giọng ấm áp mềm dịu kia thì Từ Khả nghĩ rằng chắc hẳn Thẩm Trí là một người đàn ông của gia đình.
"Nhưng mà…sao em biết được ngày sinh của anh ấy?" Đổi lại lần này là Trần Tứ tò mò hỏi cô.
Từ Khả bị hỏi như thế thì thật lòng cô cũng không muốn trả lời do tối qua cô và Thẩm Trí ở cùng nhau cả đêm, còn cùng nhau làm bánh kem sinh nhật anh nữa.
Sợ chị ấy hiểu lầm.
[Anh ấy đặt bánh kem ở tiệm em, sáng nay đã đến lấy rồi]
Nửa lời nói dối chắc hẳn là không có sao đâu ha.
"Sớm như vậy đã đến lấy rồi sao?" Trần Tứ cảm thấy kì quái nhưng nếu cô không chịu nói thêm gì thì chị ấy cũng không tiện đà mà hỏi tới.
Từ Khả gật đầu mình.
Hai người đang nói chuyện thì một người đàn ông từ bên ngoài đi vào tiệm, tiếng chuông điện tử ngoài cửa vang lên hình như đã khiến cho cậu ta phát hoảng, cả người dường như đều run rẩy một chút.
Từ Khả nhìn qua thì chỉ thấy một người đàn ông dáng vẻ lưu manh, đầu tóc nhuộm vàng hoe vuốt keo lung tung, giống như là một đám cỏ cháy rụi trên đầu vậy.
Trần Tứ cũng nhìn qua bên đó, người đàn ông hình như không nghĩ rằng phía bên này có người đang ngồi nên hơi sửng sốt rồi lại nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.
"Thoạt nhìn cái thằng này không giống đến đây mua đồ đâu em" Trần Tứ nhìn theo bóng dáng hoảng hốt của người đó rồi nhíu nhíu mày.
Tuy rằng cô biết không thể cứ trông mặt mà bắt hình dong được nhưng mà chính Từ Khả cũng cảm thấy người đàn ông vừa rồi vào tiệm không giống người tốt cho lắm.
Tuổi tác xem cũng không lớn nhưng cả thân nhuốm mùi vô lại, giống một kẻ côn đồ không đứng đắn ngoài đường.
"Không phải là tới gây phiền phức cho em nữa chứ?" Trần Tứ lo lắng nhìn về phía Từ Khả rồi hỏi cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!