"Lên xe, anh đưa em về" Thẩm Trí thật sự không thể nghĩ nổi buổi tối lạnh thấu xương thế này mà đi cãi nhau với cô ngoài đường, Bé Câm bị gió thổi lạnh đến mặt mũi đỏ bừng, cứ đứng liên tục khịt mũi hoài.
Từ Khả vội xua tay tỏ vẻ không cần thiết.
Xe điện của cô cũng không thể nào cứ ném ở nơi này chứ!
"Xe điện của em cứ cho vào cốp xe của anh, xe lớn nên có thể bỏ vào" Thẩm Trí lập tức đưa tay muốn khiêng xe của cô lên.
Anh thật sự cảm thấy may mắn vì chiếc xe anh lái ra ngoài hôm nay là chiếc việt da cao lớn vừa đi bảo trì xong này đây, nếu không phải Lê Triệt lái xe xong mà không đậu ngay ngắn vào bãi mà ném lung tung ở ngoài nên anh cũng không thể không lái chiếc này.
Cốp xe phía sau lớn thế nên bỏ chiếc xe điện chút xíu này vô vẫn còn dư nhiều chỗ lắm.
Đợi về nhà có thể làm chút đồ ngon cho "Con Chó Lớn" đó ăn.
Từ Khả vẫn cự tuyệt vì không muốn nửa đêm rồi mà còn làm phiền tới anh, hơn nữa anh vừa mới tăng ca về chắc chắn đang rất mệt mỏi.
"Từ Khả, em đừng để anh phải dùng tới phương thức thô bạo!" Thẩm Trí thấy cô không chịu xuống xe điện nên anh chỉ hạ mắt lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt cùng giọng điệu ấy bất giác khiến người nghe cảm thấy sợ hãi.
Từ Khả quay đầu lại, cô không nghĩ ra được người đàn ông đẹp trai trước mắt đây có thể làm ra chuyện thô bạo gì với cô, nhưng mà ánh mắt của anh lúc này có hơi doạ người.
Thấy cô còn nghiêng đầu nhìn lại mình với vẻ mặt nghi hoặc thì Thẩm Trí cảm thấy giận tới mức không biết xả bằng cách nào nữa.
Cô đội mũ bảo hiểm màu xanh lam, bộ dạng nghiêng đầu này…
Vãi, hình như anh bị bỏ bùa mê rồi!
"Xuống dưới" Anh lại nói, bắt được một cánh tay của cô muốn kéo cô xuống xe.
[Thật sự không cần tiễn em về đâu, nơi này cũng cách chỗ em không xa mà]
Từ Khả gõ chữ trả lời anh.
"Thay vì em ngồi đây cãi lại anh thì nếu lên xe chắc là chúng mình về tới nhà em rồi đó!" Thẩm Trí nhìn cô rồi nói.
Từ Khả: "…"
Hình như, hình như là vậy thiệt.
"Nghe lời anh, lên xe anh đưa em về nhà" Anh dùng giọng dịu dàng mà khuyên: "Hay là em muốn anh cứ chạy theo em cả một đường thế này?"
Từ Khả do dự nhìn anh.
Dưới ánh đèn đường thì gương mặt anh đặc biệt trắng, trắng đến tựa như không có chút huyết sắc nào, khi mở miệng phả ra toàn sương mù, vẻ mặt cũng rất lạnh lẽo.
"Bây giờ là không giờ hai mươi phút, sinh nhật của anh" Thấy cô đang nhìn mình, Thẩm Trí nâng tay nhìn đồng hồ rồi lại thấp giọng nói.
Nghe vậy thì Từ Khả mới mở to hai mắt, đôi đồng tử giựt giựt.
Ngay lúc muốn nói với anh một câu sinh nhật vui vẻ thì chợt nghe thấy anh nói: "Em hi vọng ngay lúc này ở tại đây anh sẽ nghe mấy lời nói mát của em à? Em nhẫn tâm đối với anh thế sao?"
Từ Khả vội lắc đầu.
"Vậy đi xuống, theo anh lên xe" Giọng nói của người đàn ông không cho phép cô cự tuyệt.
Từ Khả mím môi, nghe đến đây cô mới chịu xuống khỏi xe điện.
Thẩm Trí không nói thêm lời nào mà trực tiếp khom người khiêng xe điện xuống sau mở cốp xe ra.
Từ Khả đi theo sau anh, cô muốn ở bên cạnh giúp anh nâng xe lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!