Từ Khả cũng không thể hiểu được câu nói trước khi Thẩm Trí rời đi đã nói với cô có ý nghĩa gì, hai ngày nay anh cũng chưa xuất hiện một lần nào, ngày đó sau khi ăn cơm xong thì hai ngày sau anh mới gửi cho cô một cái tin nhắn mà thôi.
Tin nhắn nói bánh kem ăn ngon lắm cho nên Duy Duy rất thích, ba của Duy Duy cũng thích nữa.
Cô vốn muốn hỏi sinh nhật anh rơi vài ngày nào, lúc đó cô sẽ tặng anh một cái banh kem, vậy mà anh chỉ gửi cho cô một nhãn dán là hình con mèo nhỏ nhà anh, trông vô cùng đáng yêu.
Nhưng anh vẫn không nói cụ thể với cô ngày đó là ngày nào, cái con người này sao mà kì quái dữ vậy.
Cô chỉ biết sinh nhật anh vào tháng hai nhưng không biết cụ thể là ngày mấy, thế nên cô đoán có lẽ là ngày ba hoặc ngày bốn cũng nên.
Sau hai ngày đầu năm thì có vẻ như người ra đường đã nhiều hơn một chút rồi, cửa tiệm đồ ngọt của cô buôn bán cũng trở về như bình thường. Từ Khả vẫn là không dám làm nhiều lắm, sau buổi chiều năm sáu giờ hết giờ cao điểm thì cô lại bắt đầu chạy xe ba bánh đi bán mì và một ít đồ nướng, bán cho đến rạng sáng thì quay về nhà.
Nhưng mà lúc cô phát trực tiếp làm bánh kem thì có nhiều người chạy đến xem lắm, chắc hẳn là họ nghỉ Tết ở nhà nên thức khuya, sáu giờ sáng phát trực tiếp mà có không ít người vào xem.
Từ Khả vừa đóng gói xong hai đơn online rồi ngồi ở quầy thu ngân nhìn ngắm bên ngoài đường xá.
Sau giờ cơm trưa thì ánh nắng mặt trời rất chói chang, thi thoảng có người đi qua đi lại nhưng các cửa tiệm trên đường vẫn chưa mở cửa buôn bán hết nữa.
Nhưng hai ngày nay cô đều sẽ nhớ đến chuyện gặp người phụ nữ nọ ở phố cổ, càng nghĩ thì lòng cô càng bất an.
Ở ngã tư đường quạnh quẽ không có khách hàng đến mua, lúc này Từ Khả mới cảm thấy vừa nhàm chán vừa cô độc.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, trong vòng bạn bè có không ít người đăng mấy bài viết thú vị về chuyện mừng năm mới của họ.
Kéo xuống chút thì thấy Thẩm Trí mới đăng một bài viết cách đây không lâu trên vòng bạn bè của anh.
Trong đó là hai tấm ảnh chụp mai vàng, là quà cô tặng anh hôm đó. Anh cắm hai nhánh vào bình hoa đẹp mắt, nuôi cũng tốt lắm, lúc tặng anh thì vẫn còn nhiều nụ hoa mà bây giờ trong ảnh hình như là nở rộ gần hết luôn.
Anh không đăng chú thích gì cả, chỉ độc nhất hai tấm ảnh chụp đó thôi.
Từ Khả đột nhiên thấy rất vui vẻ, quà cô tặng được anh quý trọng như thế.
Cô nhấn thích bài viết này trên vòng bạn bè thì phát hiện giao diện trò chuyện wechat trong nhóm cửa hàng trên phố có người đang nói chuyện, còn đặc biệt nhắc cô nữa.
Không biết ban đầu là ai đã đề xuất lập nhóm chat này, trong đây toàn là hàng xóm quanh tiệm cô thôi.
Chị Nhạc Nhạc nhắc tên cô trong nhóm, hỏi cô đang làm gì thế, chị ấy sẽ mang lạp xưởng từ quê lên cho cô ăn.
Từ Khả cười rồi lướt tiếp mấy tin nhắn trước đó, sau đó cô gửi một bao lì xì trong nhóm chat.
Nhóm chat mấy ngày nay náo nhiệt lắm, có người gửi bao lì xì cô cũng chạy đến "cướp" rồi cũng thu được mười mấy đồng tiền.
Nói chuyện với mọi người trong nhóm một chốc thì Từ Khả buông điện thoại xuống tiếp tục nhìn ngắm xung quanh.
Cô hi vọng bán hết sớm một chút, bán xong hôm nay cô cũng không chạy xe ba bánh bán đồ ăn nữa mà dự định sẽ đi làm shipper giao đồ ăn.
Khoảng thời gian Tết âm lịch này đang thiếu nhân viên shipper trầm trọng, tiền phí trả cũng rất cao.
Trước đây cô đã từng làm qua rồi cho nên rất quen thuộc với chuyện này.
Nhưng vì không thể nói chuyện nên thi thoảng cô sẽ khiến cho khách hàng hiểu lầm đôi chút, nhưng mặt khác cũng ổn lắm.
Ngồi đợi một chốc thì người shipper nhận giao đơn cửa tiệm cô đã đến rồi.
Từ Khả cũng đi theo ra ngoài, cô muốn phơi nắng một lát.
Cô đứng ở bên ngoài một hồi thì lại thấy có một người phụ nữ trên xe đi xuống còn dắt theo hai đứa trẻ, một nam một nữ.
Tim cô nhảy bang bang, nhanh chóng nhìn theo hướng đi của người phụ nữ ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!