Sau khi gửi xong tin nhắn thì Thẩm Trí ghé người vào vô lăng xe, anh nhìn chằm chằm điện thoại chờ cô trả lời.
Nói không chừng Bé Câm cũng đang bận rộn buôn bán trong tiệm của mình thì sao.
Nếu thật sự như vậy thì có phải anh không nên làm phiền cô hay không?
Nghĩ thế anh vội muốn thu hồi lại tin nhắn nhưng bất ngờ là một giây sau đã thấy trên giao diện trò chuyện wechat đã nhảy lên một tin nhắn mới từ cô.
[Thật sao? Nhưng em cũng không biết cửa tiệm mà em nói đến có mở cửa bán vào mấy ngày Tết âm lịch không nữa]
Thẩm Trí lập tức ngồi thẳng dậy, anh nhìn tin nhắn mấy giây rồi mới trả lời: Tiệm mà em nói nằm ở đường nào?
Sau khi trả lời thì anh nhanh chóng khởi động xe, lung tung mất phương hướng cả nửa ngày rốt cuộc cũng có hướng để đi, từ tận đáy lòng anh có chút rộn ràng chờ mong.
Ngay cả đoạn đường trước mắt cũng khiến anh cảm thấy rất hấp dẫn, gió nhẹ thổi qua cũng sẽ mang theo hương vị ngọt ngào.
Cô nói cửa tiệm đó nằm ở phía cửa Đông, còn tiệm cô thì ở phía cửa Nam nên nếu lái xe thì không tính là quá xa.
Từ Khả cầm điện thoại trả lời tin nhắn của anh.
Vốn dĩ cô chuẩn bị đóng cửa tiệm rồi chạy xe ba bánh ra ngoài bán đồ nướng.
Bánh kem làm cho hôm nay bán cũng đã xong, chỉ còn thừa lại một cái bánh kem oreo bốn tấc mà thôi.
Thẩm Trí nói anh rảnh thì vừa tiện cô có thể mời anh ăn cơm, nếu mà cứ dời tới mấy lần sau thì cũng không biết tới chừng nào mới có thể mời anh được đây.
Cô cũng không chắc chuỗi cửa tiệm nơi đó có mở cửa hay là không nên vội lấy di động tìm kiếm một vài cửa tiệm nổi nổi mà có bán vào dịp Tết này.
Thẩm Trí kêu cô ngồi ở tiệm đợi anh để anh tới tiệm, vậy thì cô có thể gói bánh kem lại để anh mang về cho Duy Duy ăn.
Từ Khả gói bánh lại rồi thêm vào trong mấy túi đá chườm vì sợ trời nóng sẽ làm bơ chảy ra hết.
Đợi không bao lâu thì Thẩm Trí đã đến rồi, chiếc xe màu xanh ngọc sang trọng trực tiếp đỗ ngay cửa tiệm cô luôn.
Vết xước trên đầu xe biến mất rồi, chiếc xe lại trở thành bộ dạng mới tinh như ban đầu.
Thẩm Trí bước xuống xe, anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám đen, áo khoác ngoài tương đối rộng rãi, bên trong mặc một chiếc áo nỉ cổ tròn, trong áo nỉ còn có một lớp áo lông cao cổ nữa.
Tóc anh cũng để tuỳ ý che khuất cái trán, giống như một cậu thiếu niên tràn ngập ánh mặt trời chiếu rọi vậy.
"Cho em nè, quà Tết đó" Anh cầm một dây pháo điện trên tay đưa cho Từ Khả rồi cười nói: "Năm mới để cho cửa tiệm em náo nhiệt hơn chút"
Từ Khả nhìn dây pháo trên tay anh một lát rồi nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên cô nhận được quà thế này đó, rất hữu dụng, cầm lấy rồi cô cất nó trong tủ sau quầy thu ngân của mình.
Cô nhận quà xong rồi mới lấy điện thoại di động ra gõ chữ [Cám ơn]
Thẩm Trí nhìn quanh tiệm của cô: "Hôm nay buôn bán được không em?"
[Vẫn được ạ, chỉ còn một cái bánh kem bốn tấc thôi, anh mang về tặng cho Duy Duy nhé]
"Được" Anh cũng không khách sáo: "Vậy em dọn dẹp xong rồi hả, dọn xong thì chúng mình đi tới tiệm em nói đi"
[Anh đợi em chút đã]
Từ Khả xoay người đi vào trong phòng nhỏ của tiệm mình.
Thẩm Trí đi vào trong tiệm, cả cửa tiệm được cô quét dọn sạch sẽ, hình như còn xịt khuẩn nữa nên anh có thể nghe được hương vị nhàn nhạt của nước xịt khuẩn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!