Chương 23: (Vô Đề)

Sau khi xử lý xong mấy vết trày xước rớm máu trong lòng bàn tay cho cô thì Thẩm Trí mới cầm lấy bình thuốc tiêu viêm mà xịt vào miệng vết thương.

"Tạm thời đừng để nó dính nước, tối nay trước khi ngủ nhớ xịt thêm một lần nữa" Xịt thuốc xong rồi Thẩm Trí nói, sau anh lại nhìn vào đùi cô.

Không biết vết thương trong đùi có nặng không nữa, anh cũng không thể nhìn vào trong, dù gì cô cũng là một cô gái.

"Vết thương trên đùi em tự xử lí đi, cứ dùng thuốc này là được"

Từ khả nhìn lòng bàn tay được xịt thuốc của mình rồi lại chậm rãi dùng bút viết chữ xuống.

[Cám ơn anh, em không sao đâu, anh yên tâm]

Thẩm Trí nhìn cô, rõ ràng đôi mắt của cô đỏ au vì trước đó đã khóc mà.

Lúc nãy anh có nói chuyện với dì Lưu một chút, hỏi được tình hình của cô mới biết được người đến đây quậy phá là mẹ ruột của cô.

Cũng không biết vết thương này có thật sự là tự bản thân té ngã mà ra không nữa.

Sao loại ba mẹ này lại xứng đáng được sống ở trên đời nhỉ? Sống chẳng khác nào lãng phí đồ ăn và không khí!

Có khi còn chẳng xứng đáng để làm người, huống hồ là làm cha mẹ người ta.

[Duy Duy đâu? Chẳng phải anh đã nói sẽ dắt Duy Duy đến đây ăn bánh sao?]

Từ Khả rất sợ anh cứ nhìn chằm chằm mình như vậy nên phải cố sức di dời lực chú ý của anh, hơn nữa cô cũng thật tình muốn biết anh hôm nay cố ý đến đây hay là vì có việc khác nên mới tiện đường ghé ngang.

"Hôm khác đi, hôm nay anh có hẹn bạn bè ăn tối ở bên cạnh, họ còn chưa đến nữa" Thẩm Trí nói.

Hẹn bạn bè ăn tối?

Hình như gần đây cũng không có quán ăn cao cấp nào cả.

"Ăn lẩu tiệm bên cạnh, ngày đó chẳng phải anh đã nói sẽ dắt bạn bè đến ủng hộ sao" Thẩm Trí hình như lúc nào cũng đoán được trong đầu cô đang suy nghĩ điều gì.

Cô hết sức kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn anh, thật sự là anh đến quán lẩu của chị Nhạc Nhạc ăn sao?

"Chẳng phải chị chủ đã nhiệt tình đề cử quán cho anh sao, chị ấy còn nói muốn chiết khấu cho anh đó" Anh nói, trong giọng nói anh tràn ngập ý cười.

[Tiệm lẩu của chị Nhạc Nhạc thật sự ăn ngon lắm, buôn bán cũng được, nếu anh muốn ăn thì qua đó nhanh đi, nếu không phải xếp hàng đợi lâu lắm]

"Ban nãy lúc mới đến anh đã qua bển chào hỏi chị ấy rồi, chị ấy tên là Nhạc Nhạc sao?" Thẩm Trí nhìn vào cuốn sổ của cô rồi cười.

Trên cuốn sổ vẫn còn vài dòng chữ trao đổi với người khác.

Chữ viết xinh đẹp, chỉ cần liếc nhìn một cái liền khiến cho người khác cảm thấy thoải mái vô cùng.

[Điền Nhạc Nhạc, là một chị gái siêu tốt]

"Em cũng tốt lắm" Anh thấp giọng nói thêm.

Tuy rằng không biết tại sao anh lại nói như thế nhưng khi nghe được câu này cô vui vẻ mà cười với anh một cái.

Rõ ràng vẫn là đôi mắt phiếm hồng nhưng bây giờ đột nhiên như có ánh sáng chiếu vào, giống hệt như là mới có người đánh cắp một ngôi sao thả vào trong ánh mắt của cô.

Thẩm Trí không tự chủ được mà giơ tay ra, ngón trỏ anh cong cong lại xoa đuôi mắt cô.

Động tác của anh quá đột ngột, vừa ái muội vừa dịu dàng, nhất thời Từ Khả không phản ứng được gì hết, khi ngón tay ấm nóng của anh chạm vào khoé mắt của cô thì theo phản xạ cô đã nhắm chặt mắt lại.

Không khí đang lạnh lẽo tự nhiên ấm áp hẳn ra, sự nhu hoà nàu làm cho người khác sinh ra ảo giác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!