Chương 17: (Vô Đề)

Ngôn ngữ ký hiệu quả thật là rất khó học, Từ Khả học cũng nhiều năm rồi nhưng bây giờ cũng không mấy rành rọt, đặc biệt là khi nói chuyện cùng những người câm điếc thì họ khoa chân múa tay chậm một chút thì cô mới hiểu được.

Lúc mới biết không thể nói được nữa thì ba mẹ nuôi cũng rất lo lắng, đem cô đi khám nhưng mà bác sĩ ở nông thôn cũng không thể khám ra được bệnh gì, sau này nhìn cô đau đớn như thế nên mới không cố tiếp tục chữa nữa.

"Tiểu Khả, ban nãy có người tới tìm con nhưng mà nhìn qua thì không giống như người đến đặt bánh kem lắm" Từ Khả vừa mới đi giao bánh kem cho khách xong trở về thì dì Lưu trông tiệm có nói.

Tìm cô?

[Người nào vậy dì? Họ có để lại tên không?]

Người quen xung quanh cô không nhiều lắm, những bạn học trước kia cũng chưa từng liên lạc qua.

Ngoài trừ lúc đi học thì cô cũng chỉ đi làm thêm việc vặt để kiếm tiền trang trải, vì thế cô cũng không quen thân với nhiều bạn học, bởi vậy cô vẫn luôn tiếc nuối chuyện này.

Dì Lưu lắc đầu: "Không có, là một người phụ nữ, xem ra còn lớn tuổi hơn dì, trông cũng dữ dằn lắm"

Phụ nữ, lớn tuổi?

Từ Khả thật sự không thể nghĩ ra được là ai.

Cô đến quầy thu ngân cầm điện thoại gửi tin tức cho khách đặt bánh kem.

Có hai khách hàng đặt bánh qua wechat, một trong hai người đó yêu cầu ngày mai giao bánh đến tận nhà bởi vì chị ấy quá bận không thể đến lấy được.

Ngoài ra còn một danh sách đặt bánh mà dì Lưu đã viết lại trong sổ tay.

[Dì ơi, con đi vào bên trong kiểm hàng xem xem còn đủ hoa quả cho ngày mai hay không]

Từ Khả cũng không nghĩ nhiều mà nói với dì một tiếng rồi đi vào trong bếp.

Vừa vào trong thì điện thoại lại rung lên, có tin nhắn wechat gửi đến.

Trần Tứ: Hôm qua quay video trong tiệm em á, chị vừa đăng lên mạng rồi, nhớ lên xem nha.

Trần Tứ: Weibo hay là X Station đều có video.

Từ Khả trả lời một câu: Dạ, hết bận em sẽ đi xem ngay, sẽ nhấn like cho chị.

Sau khi trả lời thì thấy ảnh đại diện của Thẩm Trí hiển thị một tin nhắn cô chưa đọc, hình như là vừa gửi tới.

Thẩm Trí: Là anh, anh tặng quà chơi thôi.

Cung phản ứng của anh dài quá, hèn chi gửi tin nhắn trả lời trễ vậy.

Mấy ngày qua rồi cô cũng quên luôn chuyện này.

Lúc trước đến công ty anh giao bánh cô cũng muốn gặp mặt rồi hỏi thử nhưng mà vừa gặp anh cô khẩn trương đến mức quên hết đầu đuôi luôn.

Từ Khả: Cám ơn anh, nhưng mà lần sau đừng tặng quà thế nữa.

Cô vẫn lễ phép gửi lại một câu cám ơn.

Cô nào biết được Thẩm Trí lướt điện thoại rồi nhất thời nổi hứng muốn tìm chủ đề để trò chuyện với cô nên mới trả lời một tin nhắn cũ từ tận mấy ngày trước đâu.

Bên kia không trả lời tin nhắn của cô nên cô bỏ điện thoại di động vào trong túi tạp dề rồi tiếp tục kiểm kho.

Có thể mai vẫn đủ dùng nhưng nói chung vẫn nên bổ sung kịp thời.

Cô gửi cho chủ của bên cung cấp nguyên vật liệu mà vẫn luôn hợp tác với cô một tin nhắn đặt hàng, tốt nhất là giao vào sáng ngày mai lúc mà cửa hàng chưa mở bán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!