"Em và bé Thẩm Yểu là kiểu trời đất tạo thành một đôi đó, từ khi em sinh ra đã định sẵn cả người em thuộc về bé Thẩm Yểu rồi" Lê Triệt lại nói, giọng điệu vừa đắc ý vừa tự mãn.
"Lê Triệt, nếu cậu không bị người khác đập cho một trận thì cả người cậu không thoải mái đúng không?" Thẩm Trí bị cậu ta chọc giận đến mức chỉ biết bật cười mà thôi.
Cũng không biết trong đầu người này được cấu tạo bởi cái gì nữa, từ màn ảnh ra ngoài đời thật khác biệt vô cùng lớn, nếu như là người hâm mộ của cậu ta chắc là chạy đến phốt cậu ta giả dối quá.
"Biết là anh ghen tị với em rồi, em rộng lượng như vậy sẽ không so đo với anh đâu" Lê Triệt nói xong câu này, thừa lúc anh không chú ý thì đoạt lại bé cưng từ trong lòng anh rồi chạy đi mất.
Em bé tròn vo xem hai người đàn ông này "đấu võ mồm", sau đó được ba bế lên cao thì bật cười khanh khách.
Thẩm Trí nhìn cháu gái đang vui vẻ cười rồi lại nhìn về phía bàn ăn thì thấy cô chú nhà họ Lê và ba mẹ vốn dĩ không thân thuộc với mình lắm đã ngồi xuống bàn rồi.
"Anh, Lê Triệt, hai người mau lại ăn cơm nè" Thẩm Yểu đang phụ giúp sắp xếp đồ ăn rồi gọi hai người một tiếng.
Thẩm Trí đạp cho Lê Triệt một cú rồi mới ngồi xuống bên bàn ăn, anh cũng không thèm nhìn ba mẹ mình.
"Tiểu Trí gần đây bận lắm đúng không? Dì thấy hình như con ốm đi đó, lúc trước mỗi ngày Duy Duy đều chạy đến hỏi tại sao cậu không đến thăm bé" Vừa ngồi xuống thì dì Lê đã cười nói với anh.
Hai nhà bọn họ ở cạnh nhau, đi vài bước là tới cho nên Thẩm Duy vẫn luôn được nuôi dưỡng bởi hai nhà, nếu ba mẹ con nhóc mà ra ngoài đi làm thì con bé luôn được ông bà ngoại mang theo đi đây đó.
"Dạ, năm mới rồi cũng gần đến Tết âm lịch nên cũng bận rộn hơn" Thẩm Trí cười trả lời rồi đưa tay ra vỗ về cháu gái: "Mua bánh kem cho con, đợi ăn cơm xong rồi ăn"
"Dạ" Con nhóc vừa nghe có bánh kem ăn liền dùng hết sức mà gật gật đầu.
"Chỉ biết lấy bánh ngọt dụ dỗ bảo bối của em mà thôi" Lê Triệt lập tức nói.
Thẩm Trí liếc xéo cậu ta một cái: "Vậy thì lát cậu đừng có ăn"
"Nếu có bận công việc thì cũng phải biết chăm sóc tốt cho bản thân mình chứ" Thẩm phu nhân cười chen vào nói.
"Yên tâm, cũng không phải giống mấy người mà bận đến mức ngay cả con cái sắp chết cũng không quan tâm" Thẩm Trí nở nụ cười rồi đáp lại, lời nói của anh không nóng không lạnh nhưng lại tràn ngập mỉa mai.
Anh vừa dứt lời thì không khí trong bàn ăn bị xịt keo cứng ngắc.
Thẩm phu nhân còn đang tươi cười trò chuyện cùng chú dì nhà họ Lê thì bây giờ khoé môi đã hạ xuống, trên gương mặt còn hiện rõ bi thương và sự tự trách.
Thẩm Yểu nhìn thoáng qua ba mẹ mình cũng không nói thêm gì, trong lòng anh trai có oán hận nên từ khi ba mẹ từ nước ngoài trở về đã hơn một năm rồi mà quan hệ giữa họ vẫn lạnh băng như trước, chưa từng hoá giải được.
Cô cũng không muốn khuyên ngăn, có rất nhiều chuyện chỉ người trong cuộc mới có thể hiểu rõ, huống hồ lời mà anh trai nói cũng đều là sự thật cả.
"Không nói chuyện này nữa, ăn cơm thôi" Lê phu nhân thấy không khí không tốn liền cầm lấy đôi đũa mời mọi người ăn cơm.
Thẩm Trí lại tiếp tục nói: "Còn có chuyện con đồng ý đi gặp mặt cô gái mà các người giới thiệu, chỉ là con tôn trọng hai người, vì thế hai người cũng đừng có mà đi khắp nơi rêu rao chuyện này"
"Không có rêu rao khắp nơi, hôm đó mẹ thấy dì Lâm của bọn con, bà ấy nói muốn giới thiệu cho con một cô gái tốt nên mẹ mới nói với bà ấy thêm một câu" Thẩm phu nhân nhanh chóng giải thích.
Đối với con mình bà vẫn luôn cảm thấy áy náy, mà phần áy này này khiến cho bà mỗi lần đối mặt với con cái luôn luôn thấp hơn một bậc, cũng không dám can thiệp chuyện của họ quá mức.
"Con nói cái gì vậy? Ba mẹ cũng chỉ là vì quan tâm con thôi, nói cũng không được hả?" Ba Thẩm mất hứng mà lạnh lùng hỏi Thẩm Trí.
Thẩm Trí cười lạnh, cũng chưa từng nhìn qua ông ấy lần nào.
"Ôi, mấy đứa trẻ này lớn lên đều có cách làm riêng của tụi nó, mình làm cha mẹ cũng không nên can thiệp quá nhiều đâu" Ba Lê cười hoà giải: "Hơn nữa A Trí là đứa trẻ hiểu chuyện mà, còn cái chuyện hôn nhân thì phải để hai bên đều có lòng với nhau đã"
"Bọn tôi cũng đâu có buộc nó với người ta kết hôn liền, chỉ muốn gặp gỡ quen biết một lần. Vậy mà nó hết trì hoãn lần này tới lần khác, bây giờ còn về nói bọn tôi rêu rao. Làm cha mẹ chỉ biết quan tâm đến chuyện của nó, giờ đến cả quan tâm cũng là làm sai sao?" Ba Thẩm nóng giận, ngay cả lời nói cũng kích động hơn.
"Bây giờ mới quan tâm thì có phải là hơi chậm chút rồi không?" Thẩm Trí lạnh lùng nhìn ông rồi nở nụ cười châm chọc: "Sao nào, mấy người định bù đắp bằng cách nào, hay là đang bị lòng hư vinh của bản thân quấy phá?"
"Không phải đâu mà Tiểu Trí, mẹ và ba của con cũng luôn mong rằng con có thể kết hôn sớm chút, ba mẹ biết con luôn có thành kiến với ba mẹ vì chuyện trước đây chưa từng quan tâm tới cuộc sống của con cùng Yểu Yểu, bây giờ ba mẹ chỉ hi vọng có thể hoà thuận một nhà với các con mà thôi." Thấy Thẩm Trí tức giận như thế nên mẹ Thẩm mới nhanh chóng giải thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!