Từ Khả ngồi trên giường hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy hơi đau đầu nên mới sờ trán mình, thật sự cô rất sợ bản thân mình mắc bệnh.
Hình như không có dấu hiệu phát sốt nên cô lại ngồi ở trên giường bần thần một lúc lâu.
Bình thường cô đều dậy lúc sáu giờ sáng rồi ở trong tiệm làm chút bánh mì linh tinh, đã thật lâu rồi không có vừa nằm xuống mà ngủ một giấc đến tận bảy rưỡi, cả một giấc chưa hề tỉnh lại.
Đoán là mấy ngày nay quá mệt mỏi, hai ngày trước cô còn chưa ngủ được chút nào mà ngày hôm qua lại mắc phải mưa nữa.
Dù sao cũng đã dậy trễ rồi nên trễ thêm mười phút cũng chẳng sao đâu.
Sau khi rời giường thì cô rửa mặt kĩ càng, lại vơ lấy gói thuốc cảm pha nước uống vào rồi mới bắt đầu một ngày buôn bán mới.
Nguyên liệu cần thiết để làm bánh bông lan với bánh mì đã dùng hết trong mấy ngày nay, cô phải đặt mua thêm để dự trữ, đợi đến mấy ngày Tết Nguyên Đán thì người đặt bánh kem cũng nhiều, cô dự tính sẽ làm một chương trình giảm giá chẳng hạn như là mỗi hoá đơn 50 tệ sẽ được giảm 5 tệ.
Nền tảng giao hàng cũng có chương trình như thế nhưng cô chỉ có đăng kí cửa hàng trên một nền tảng thôi bởi lẽ phí dịch vụ của nền tảng này khá cao và cô bán cũng không lời được bao nhiêu cả.
Từ Khả vừa bận rộn vừa tính toán những chuyện này ở trong đầu.
Hôm kia vừa trả tiền nhà quý này, chuyện nào chuyện nấy cũng cần dùng tiền nên trong khoảng thời gian này cô không thể để bản thân mình sinh bệnh được.
Sau khi nướng xong mẻ bánh dứa và bánh su kem thì Từ Khả đem hết chúng ra ngoài tủ bày biện, lại đón thêm hai vị khách đến mua hàng, cô định vào trong làm thêm mấy hộp bánh ngọt thì phát hiện bên đường có một cô gái trẻ đang lững thững đi đến tiệm mình, ánh mắt cô gái ấy luôn nhìn về cửa tiệm của cô.
Khi thấy ánh mắt Từ Khả nhìn lại mình thì cô gái ấy lập tức quay lưng lại.
Lén la lén lút.
Từ Khả nhìn thêm vài lần cho đến khi không thấy cô gái ấy nữa thì cô mới đi vào trong bếp.
Hôm nay dậy trễ nên cô cũng không dám làm quá nhiều bánh, sợ là trong ngày sẽ bán không hết được.
"Tiểu Khả à, có phải con bị người ta theo dõi không?" Buổi tối chú bán đồ ăn ở tiệm bên đi tới, giọng điệu kì quái hỏi thăm cô.
Từ Khả hơi khó hiểu mà lắc lắc đầu.
Nếu thật sự có người theo dõi cô thì chắc chắn là có liên quan đến những người thân đã lâu không còn quan hệ với cô kia.
[Sao vậy ạ?] Cô hỏi lại
Phải chăng chú đã phát hiện chuyện gì sao?
"Hồi sáng lúc con mở tiệm thì có một cô gái lén lút không xa mà quan sát con, sau khi chú phát hiện thì cô ta bỏ đi rồi, không được bao lâu thì đã chạy tới tiếp tục nhìn chằm chằm con ở bên trong tiệm" Chú nói
Thì ra trước đó cô nhìn thấy một cô gái lén la lén lút quan sát cô không phải là ảo giác.
"Có phải có người ganh ghét con không? Hay là có người muốn gây sự?" Chú ấy lo lắng mà nói
Chú vẫn luôn cảm thấy Từ Khả sống thật không dễ dàng chút nào, một cô gái không thể mở miệng nói chuyện, ngay cả mở một cửa tiệm nhỏ cũng phải vất vả lắm mới bán buôn ổn định.
Từ Khả gật đầu, nghĩ chút rồi viết tiếp: [Con cũng không biết chuyện gì, nhưng mà chú ơi nếu có ngày cửa tiệm con có người đến quấy rối thì chú có thể giúp con gọi điện thoại báo cảnh sát không ạ?]
Chú ấy cười đáp lời: "Nếu có gặp chuyện gì chú sẽ giúp con báo cảnh sát ngay]
[Cám ơn chú ạ!]
Từ Khả mỉm cười với chú ấy rồi lấy hai cánh bánh trứng đưa cho chú.
[Cho con chú ở nhà ăn]
"Con thiệt là quá khách sáo rồi, mở cửa tiệm để buôn bán chứ không phải là cho, đừng đưa chú không lấy đâu" Chú ấy vội vàng xua tay từ chối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!