Chương 1: (Vô Đề)

Vào rạng sáng mùa đông, ở trên đường chẳng có mấy người hay xe cộ qua lại, trừ những hàng quán nướng bán đồ ăn đêm ồn ào náo nhiệt thì có không ít những cửa hàng đã lục tục tắt đèn.

Toàn bộ thành phố bị bao phủ bởi sương mù đã dần chìm vào giấc ngủ.

Những đêm mùa đông luôn rất mệt mỏi, thậm chí cảm giác mệt mỏi còn tệ hơn là nhiệt độ hạ xuống thấp nữa.

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Từ Khả đang ngồi xổm bên cạnh chiếc xe sang trọng không khỏi rùng mình một cái.

Đêm tháng mười hai lạnh thấu xương nhưng làm sao có thể đánh bại được trái tim lạnh giá của cô ngay lúc này.

Từ Khả cau mày nhìn về phía vết xước vừa sâu vừa dài trên chiếc xe đằng trước, dấu vết dài ít nhất mấy chục cm trên thân xe màu xanh lam đặc biệt bắt mắt.

Vô tình bị chiếc xe ba bánh màu hồng của cô gây ra.

Vẻ ngoài xa xỉ của chiếc xe chứng tỏ giá trị của nó không hề nhỏ, nhưng cô không nhận ra thương hiệu của chiếc xe này.

Ít nhất đối với người không am hiểu về ô tô như cô thì nó rất xa lạ, đây là lần đầu tiên cô thấy nó, thậm chí nhìn bề ngoài nó chẳng khác gì những chiếc xe đang chạy ngoài kia cả.

Và, chiếc xe này mới tinh như là vừa mua xong.

Panamera, của Porsche.

Giá thị trường dao động khoảng 1 triệu đến 2 triệu rưỡi.

Từng con chữ hiển thị trên màn hình điện thoại khi tra cứu rất bình thường, nhưng khi tổng hợp lại khiến cho con tim của cô không ngừng đập liên hồi.

Từ Khả lập tức tìm kiếm thông tin về việc khắc phục trầy xước của chiếc xe này tốn bao nhiêu tiền, càng tìm kiếm thì cô càng cảm thấy lạnh lẽo. Thay lớp sơn đầu ít nhất cũng phải tốn mấy chục ngàn, sửa chữa một vết xước dài và sâu thế này thì có lẽ phải tốn mấy chục ngàn thậm chí là cả trăm ngàn…. Con số này nằm ngoài khả năng của cô rất nhiều, nhất thời Từ Khả chỉ muốn bật khóc.

Sớm biết như vậy sau khi bán bánh ngọt xong cô cũng không thèm đi bán thêm xúc xích làm gì, khoảng một giờ trước cô còn đang rất vui vẻ bởi vì hôm nay việc buôn bán thuận lợi, mấy món ngọt trong cửa hàng bánh đã bán hết sạch từ sớm nên cô mới đạp xe đến đầu phố để bán thêm xúc xích.

Việc bán xúc xích cũng rất được, tất cả những xúc xích cô đem theo đều bán hết, hơn nữa cũng có rất nhiều người xem buổi phát sóng trực tiếp bán xúc xích của cô, còn tặng cho cô rất nhiều quà trên mạng.

Nói thế nào đi nữa thì hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời.

Sau đó chiếc xe ba bánh của cô đâm sầm vào chiếc ô tô hạng sang đang đỗ bên đường.

Vui quá hoá ra buồn.

Từ Khả không biết phải làm sao, cô chỉ có thể ngồi xổm bên cạnh chiếc xe sang trọng để chờ chủ nhân nó ra và thương lượng về cách bồi thường, nếu như thực sự phải trả mấy trăm vạn thì cô làm gì có cách mà trả được đây. Mấy chục ngàn cũng đã khiến cô áp lực rất nặng, chỉ mong chủ nhân chiếc xe này có thể bao dung, chấp nhận cho cô trả góp.

Trong vài ngày nữa cô phải trả tiền thuê mặt bằng quý tới, phải mua thêm rất nhiều nguyên vật liều làm bánh cũng như là trả nợ.

Nghĩ đến đây cô nặng nề mà thờ dài một hơi.

Cô đợi gần một tiếng đồng hồ, ngày thường có rất nhiều xe ô tô đậu bên đường nhưng đây là lần đầu tiên có nhìn thấy chiếc xe với hình dáng khác lạ này, không biết tối nay chủ nhân của nó có xuất hiện hay là không.

Nếu không xuất hiện thì cô chỉ có thể để lại số điện thoại trong xe chờ đối phương chủ động liên lạc với mình.

Tiết trời lại thổi thêm đợt gió lạnh, trong không khí phủ một tầng sương. Gương mặt

Từ Khả đỏ lên vì lạnh, cô nhìn chằm chằm vết xước trên xe, không biết đã tự trách bản thân lo nhìn điện thoại mà không nhìn đường biết bao nhiêu lần.

Nếu không thì đã không trượt tay lái khiến chiếc xe ba bánh của cô đâm vào chiếc xe đẹp đẽ này.

Chậc, chậc.

Đợi thêm gần hai mươi phút nữa, Từ Khả xoa xoa hai bàn tay với nhau cho ấm, cô liếc nhìn màn hình điện thoại, đã gần một giờ sáng.

Thôi thì đợi thêm nửa tiếng nửa thôi, nếu như chủ nhân chiếc xe vẫn không xuất hiện thì cô đành để lại mảnh giấy trên xe rồi về trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!