Nguyên không muốn tiết lộ tình trạng nguy hiểm của mình cho Bolobala biết, nhưng với đám Êmê, K"Tub, Păng Ting thì nó phun ra hết trơn ngay từ khi Êmê hỏi câu đầu tiên.
Lúc chỉ còn bốn đứa với nhau sau khi Tam, Kan Tô, Mua và Bolobala lần lượt chia tay ở những khúc quanh, chiếc mũi hếch của Êmê nóng nảy quét qua quét lại giữa Nguyên và Kăply trông đe dọa y như một khẩu súng đã lên đạn:
- Bây giờ hai anh nói thiệt đi, khi nãy thầy Haifai dẫn hai anh đi đâu vậy?
- Ổng dẫn tụi anh lên văn phòng hiệu trưởng…
Nguyên mới nói nửa chừng, Kăply bỗng bất thần reo lên:
- A, mấy người có biết vợ chồng thầy Haifai tên thiệt là gì không?
- Là gì, anh KBrêt? – KTub mắt sáng trưng, mặt mày háo hức như sắp được xực một thứ kẹo ngon.
Kăply nheo mắt:
- Ổng tên là Krazanh, còn bà vợ ổng tên Kim. Chính tai anh nghe thầy hiệu trưởng gọi vợ chồng ổng bằng những cái tên này.
- Vụ này lạ à nha! – K"Tub xuýt xoa. – Xưa nay em cứ tưởng hai người chỉ xài chung mỗi cái tên Haifai thôi chứ.
Êmê có vẻ không xếp chuyện vợ chồng thầy Haifai mỗi người có một cái tên vào loại đề tài đáng quan tâm. Nó thò tay nắm tay Nguyên, sốt ruột:
- Thầy Haifai dẫn tụi anh đi gặp thầy hiệu trưởng chi vậy?
Nguyên quay đầu nhìn quanh một vòng trước khi thấp giọng:
- Thầy hiệu trưởng chỉ cho tụi anh xem cái báo động kế.
- Báo động kế? – Êmê nhíu mày. – Là cái gì vậy?
Nguyên liếm đôi môi đột nhiên khô rang:
- Đại khái là một dụng cụ cho biết tình hình an ninh trong nhà trường…
Trước vẻ mặt hồi hộp của tụi bạn, Nguyên lo lắng thuật lại câu chuyện xảy ra trong phòng thầy hiệu trưởng, dĩ nhiên là bằng một thứ giọng nhỏ xíu như radio sắp hết pin.
Giống y như một thứ đèn chiếu nhiều màu, câu chuyện của Nguyên thoạt đầu phết lên mặt Êmê, K
"Tub, Păng Ting màu xanh lè, chốc sau chuyển qua xám xịt và cuối cùng khi Nguyên dứt câu, ba bộ mặt đã thành trắng bệch như vừa nhúng trong thùng bột. Êmê nắm tay Nguyên chặt hơn nữa, và cất giọng run run: - Kinh khủng quá! Hay là anh và anh K"Brêt từ ngày mai trở đi đừng đến lớp nữa.
- Ờ, tụi anh ở nhà quách. – K
"Tub mau mắn phụ họa. – Như thằng Suku đó. Có sao đâu. Nguyên lắc đầu: - Nếu cần thiết phải ở nhà, thầy N"Trang Long đã dặn tụi anh rồi. Nhưng tụi anh không nghe ổng nói gì về chuyện đó hết. Ổng chỉ giục tụi anh đến núi Lưng Chừng thôi.
Chiếc mặt nạ màu trắng trên mặt K"Tub rơi mất khi nghe nhắc đến tên ngọn núi, thay vào đó là màu đỏ của một thứ củ cải để quá lâu ngoài nắng.
Phải nói là nó nhột nhạt kinh khủng khi nhớ đến lời tuyên bố bạt mạng của mình, lời tuyên bố mà ngay lúc vừa thốt ra nó đã biết chắc là lời hứa lèo khi chính nó cũng không biết núi Lưng Chừng ở đâu và làm cách sao mà dẫn xác đến đó.
Êmê thở dài, giọng xa xăm, bất lực:
- Núi Lưng Chừng…
- Thầy N
"Trang Long nói nếu tụi anh mà nuốt được quả táo vàng ở núi Lưng Chừng vô bụng rồi thì chẳng sợ cóc gì mấy tên sứ giả của… của… phe bên kia hết. – Kăply hùng hổ làm một tràng nhưng đến phút chót, khi chuẩn bị phun ra những từ mà cả thầy Haifai lẫn thầy N"Trang Long đều cấm học trò nhắc tới, nó bỗng chột dạ nói trớ đi.
Chỉ có con nhỏ Păng Ting là tỉnh queo:
- Bà em bảo một quả táo vàng ở núi Lưng Chừng có thể giúp một phù thủy bình thường có năng lượng pháp thuật xấp xỉ với các sứ giả của trùm Bastu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!