Chương 6: (Vô Đề)

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đầu óc Kăply bắt đầu hoạt động trở lại. Nó nhớ những hình ảnh cuối cùng mà nó trông thấy trước khi bất tỉnh là gương mặt méo đi vì sợ hãi của thằng Nguyên bạn nó, là nụ cười gian manh của hai thằng nhóc lạ mặt, mà bây giờ nó tin chắc là hai tên phù thủy cực kỳ xảo quyệt, là căn nhà gỗ lung lay quá xá cỡ như đang trải qua một trận động đất cỡ 12 độ rích

-te.

Kăply biết là căn nhà thực ra không hề nhúc nhích, chỉ tại chiếc ghế nó ngồi lắc lư dữ quá nên nó thấy thế thôi.

Lúc này Kăply biết mình đã tỉnh, nhưng nó chẳng thèm mở mắt vội. Nó không muốn hai tên phù thủy oắt con phát giác ra điều đó. Nó cứ nằm im lìm như chết, suy nhĩ và tính toán. Kăply chẳng biết mình đã bất tỉnh trong bao lâu.

Ông nó, ba nó, mẹ nó (và chắc chắn có thêm cả bà nó nếu bà nó chưa qua đời) không biết đã lên đường tìm kiếm nó chưa. Còn thầy Râu Bạc nữa. Chẳng rõ thầy có biết gì về tai họa mà tụi nó gặp phải hay không.

Không hiểu sao Kăply rất hy vọng ở thầy Râu Bạc.

Nó tin là thầy và chỉ có thầy mới đủ sức giải cứu tụi nó khỏi tay hai tên phù thủy nham hiểm kia. Cũng như tụi nó, thầy rất khoái cái trò đi lang thang trên đồi Phù Thủy, chắc chắn sớm muộn gì thầy cũng phát hiện ra tụi nó đang bị cầm tù.

Nghĩ đến chỗ này, Kăply phấn khởi đến mức chẳng buồn nhắm tịt mắt nữa.

Sau khi cẩn thận dỏng tai nghe ngóng, biết chắc không có ai ở quanh đây, Kăply chậm chạp he hé mắt ra.

Đập vào mắt nó là một tấm thảm trắng tươi chạy dài từng sọc lớn, nhưng chớp mắt vài cái, Kăply nhận ra đó là màu trắng của ruột gỗ: trước mắt nó là một bức vách rộng do hàng trăm miếng gỗ ghép lại với nhau đều tăm tắp.

Rõ ràng đây không phải là căn nhà gỗ bé tẹo ở đồi Phù Thủy, mặc dù những tấm gỗ trắng tươi và láng o kia có vẻ cùng nguồn gốc với những bức vách mới cáu mà tụi nó đã trông thấy lúc còn ở trên đồi.

Ơ, thế thì mình đang ở đâu đây?

Kăply đâm hoảng với câu hỏi vừa nảy ra trong đầu. Nó lóp ngóp bò dậy, nhận ra mình đang bò trên một chiếc giường gỗ lót nệm lông chim. Y như bức vách mênh mông kia, cái giường này cũng hoàn toàn xa lạ với nó. Điều đó càng làm nó thêm cảm thấy bất an. Thế còn Nguyên đâu?

Kăply lo lắng quay thêm một vòng bắt gặp ở bên cạnh một cái giường y hệt cái giường của nó. Hai cái giường kê song song nhưng do khi nãy quay lưng lại, Kăply không nhìn thấy.

Trên giường lúc này có một người đang nằm, căn cứ theo những tiếng khò khò phát ra đều đặn thì chính xác là đang ngủ, nhưng không phải là thằng bạn thân của nó.

Kăply tưởng như có ai nện búa lên đầu khi sau một hồi trố mắt dòm dỏ, nó sửng sốt nhận ra kẻ đang nằm chình ình một đống kia là thằng nhóc áo vàng.

Không ổn rồi!

Phải chuồn ngay! Kăply tái mặt tự ra lệnh ình và hấp tấp bò thụt lui, cầu trời cho thằng phù thủy ác ôn kia hóa thành đá luôn cho rồi.

Nhưng khi Kăply vừa lùi tới mép giường và đặt được một chân xuống sàn thì thằng áo vàng thình lình mở mắt. Thấy Kăply định thoát thân, nó bắn tung người lên như thể cái nút chai sâm banh bật nắp và ngay trong khi còn đang lơ lửng trên không, nó ngoác mồm rống lên một tràng khủng khiếp:

- A... a... a... a... aaaaaaaaaa...

Kăply biết rằng hành động đúng đắn nhất lúc này là vắt giò lên cổ chạy luôn nhân lúc thằng áo vàng còn chưa kịp rơi trở xuống.

Nhưng cặp giò của nó quả tình là không nhúc nhích được, nói trắng ra là hoàn toàn mất hết cảm giác.

Ầm một tiếng, thằng áo vàng té xuống giường một cú như trời giáng, và trước cặp mắt kinh ngạc của Kăply, nó lồm cồm nhỏm dậy rồi cũng như Kăply, nó vội vã bò thụt lui về phía mép giường đối diện và thọc chân xuống sàn, quýnh quýu đến mức không kịp thò tay xoa lấy cặp mông chắc là nát bét.

Thằng áo vàng chưa kịp đặt nốt chân kia xuống đã nghe tiếng chân người huỳnh huỵch chạy tới, và nó không hiểu sao bỗng nằm chết cứng luôn ở tư thế đó.

Ở bên này, Kăply cũng vắt nửa người trên mép giường, chân trên chân dưới, nghe cơ thể lạnh ngắt từng phần theo tiếng bước chân dội tới mỗi lúc một gần, đau đớn tưởng tượng tới tình cảnh con thỏ sập bẫy chờ người tới tóm.

Kăply nghe tiếng kẹt cửa phía sau lưng, tiếng chân người bước vào, tiếp liền là tiếng reo mừng rỡ của một thằng nhóc:

- A, anh KBrăk và anh KBrêt tỉnh lại rồi!

KBrăk? KBrêt? Kăply nghe tai mình lùng bùng như có một bầy ong đang bay tán loạn trong đầu.

- Ủa, mà hai anh nằm cái kiểu gì ngộ vậy!

- Tiếng nói khi nãy lại vang lên, không rõ rệt là kinh ngạc hay chế giễu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!