Chương 29: phần 1

Baltalon chỉ khẽ phẩy tay một cái, nhẹ nhàng như đuổi ruồi, chiếc áo pháp thuật đã trườn khỏi người Nguyên, bay phất phới trong không trung một lúc, rồi rơi bẹp trên cỏ, tư thế rất thảm hại.

Nguyên kinh hãi nhìn theo chiếc áo, bần thần tự nhủ: Chẳng lẽ thế là xong? Chẳng lẽ mình chết một cách đơn giản vậy sao? Bất giác Nguyên liếc mắt lên đỉnh đồi, bụng phấp phỏng nhớ tới những gì thầy N

"Trang Long đã nói với nó cách đây ba ngày. - Đừng trông mong gì nữa! Lão K"Tul và con mụ Êmô đã bị ta ếm bùa Bất di bất dịch rồi!

- Baltalon nói giọng nhạt nhẽo, cặp mắt trắng dã vẫn nhìn chòng chọc vào mặt Nguyên, có thể đoán ra hắn đang cực kỳ khoái trá đằng sau vẻ mặt vô hồn.

Thầy N

"Trang Long chỉ an ủi mình thôi! Còn không thì chắc dây thần kinh của thầy bị trục trặc! Nguyên tuyệt vọng nghĩ, đã định cụp mắt xuống. Nhưng những vật nhòn nhọn giống như là chóp nón đột ngột nhô lên phía bên kia đỉnh đồi khiến nó vội vàng mở căng mắt. Đúng là người! Đúng là có người đến!"Ta được cứu rồi!", mặt Nguyên lộ vẻ hân hoan, những tiếng reo thầm bật lên trong đầu nó.

Trong thoáng mắt, những bóng người hiện ra lồ lộ trên đỉnh đồi. Một người, hai người, ba người, tất cả là bốn người. Cả bốn đang lao xuống thung lũng, chạy như bay lại chỗ Nguyên và Baltalon đang đứng.

Khi những bóng người phóng xuống đến lưng chừng đồi, Nguyên nhận ra ngay những gương mặt quen thuộc, niềm hy vọng vừa lóe lên vụt tắt ngóm, ngay trong khoảnh khắc đó thiệt tình là nó không quyết định được nên cười hay nên khóc.

Tụi bạn lúc này đã tới sau lưng Nguyên và đã kịp nhìn thấy những kẻ mới đến.

- Trời ơi, Mua!

- Kăply bật kêu sửng sốt.

- Quái nhân Tam nữa!

- Êmê thảng thốt.

- Nó đến đây chi vậy kìa?

K"Tub và Păng Ting há hốc miệng nhìn những khách không mời. Mua chạy trước, mặt mày hớt hơ hớt hải, hai bím tóc đánh qua đánh lại lạch bạch, chiếc áo chùng bọc gió trông như một cánh diều đen khổng lồ.

Sau một chút là dáng người dong dỏng của Tam, bộ mặt xanh xao của nó lúc này càng xanh lè xanh lét vì phải chạy bộ một quãng xa. Hổn hển phía sau Tam là mái tóc bù xù của Kan Tô và con nhỏ Bolobala tròn quay như hột mít, tròn đến mức có cảm tưởng như nó đang lăn xuống từ trên đồi.

Bất chấp tiếng kêu réo um sùm của bọn trẻ, Baltalon chẳng buồn ngoái cổ ra sau, cũng chẳng thèm động đậy. Đôi mắt không lông mày của hắn vẫn đóng đinh vào mặt Nguyên, như thể trên đời này chỉ có Nguyên là mối quan tâm duy nhất của hắn, các thứ khác là đồ bỏ.

Hắn đứng bất động, nhìn chằm chằm vào con mồi, như đang định xem chừng nào thì ra tay và ra tay như thế nào để đối phương phải chịu vô vàn đau đớn khổ sở.

Ngay từ xa, hình dáng kỳ dị của Baltalon đã khiến tụi thằng Tam chột dạ. Lúc đến gần, đọc thấy vẻ căng thẳng trên gương mặt của đám bạn đang xếp hàng ngang sau lưng Nguyên, tụi nó càng thêm rúng động, tim nảy tưng tưng.

Cả bọn đánh một đường cung rộng, thận trọng đi vòng qua Baltalon, vừa đi vừa nhớn nhác liếc hai chiếc sừng cong cong gớm ghiếc nhô lên trên chiếc đầu cũng không kém gớm ghiếc kia.

Trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng, Kăply đột ngột làm một chuyện mà lúc bình thường có dán cả chục tấm bùa yêu trên lưng nó cũng không dám làm là đưa tay ra nắm lấy bàn tay ướt mồ hôi của Mua khi cô bé đến gần.

- Mua đi đâu đây!

- Kăply hỏi giọng xúc động.

- Tôi đi tìm bạn.

Mua áp tay lên ngực, tay kia vẫn để trong tay Kăply, đáp qua hơi thở gấp.

- Tìm tôi!

- Kăply trợn mắt hỏi dồn.

- Tìm tôi làm chi? Mà sao lại đi tìm vào giờ này? Mua không đến lớp sao?

- Đến rồi!

- Mua chớp đôi mắt đã có vẻ bắt đầu tối lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!