Chương 25: phần 1

Sáng nay, cả Nguyên lẫn Kăply đều muốn bịnh khi vừa mở mắt ra đã thấy con số 3 nằm đe dọa ngay trên trần nhà. Y chang một con mắt lân tinh, con số quái gở kia chiếu xuống mặt hai đứa nhóc những tia nhìn lạnh lẽo khiến tụi nó muốn nín thở.

Như một kẻ bị thôi miên, Kăply cố không nhìn con số nhưng lại không sao ngọ ngoạy đầu được. Nó nằm đó, mở thao láo mắt, người trơ ra, gần như tê liệt.

Nguyên khá hơn một chút, cố chỏi tay ngồi dậy, ngoái cổ ra sau.

- Trời, ngó pho tượng kìa!

Tiếng kêu thất thanh của Nguyên kịp thời lôi Kăply ra ngoài rìa của cơn mụ mị. Nó bật người lên khỏi chiếc nệm lông chim, quay phắt về phía chiếc bàn học và lập tức phát hoảng khi thấy pho tượng báo tử bữa nay không còn lấp lánh nữa mà đỏ rực lên như thỏi thép trong lò rèn, đến nỗi mớ sách vở, bút thước, ly tách trên bàn, cả chiếc gương đồng treo trên vách cũng bị nhuộm đỏ theo.

- Sao thế hở mày!

- Kăply nhìn bạn, run run hỏi.

- Cái này gọi là báo động đỏ!

- Nguyên trầm ngâm nói, và dù không cố ý câu nói tiếp theo của nó vẫn nghe như một tiếng thở dài.

- Chỉ còn ba ngày nữa thôi mà.

Kăply nhận ra ngay sự tuyệt vọng trong hơi hướm của bạn. Điều đó cũng dễ hiểu, vì chính nó, nó cũng thấy mình bất lực thê thảm trước mối đe dọa ngày càng tới gần của Baltalon. Kăply biết lối thoát duy nhất của tụi nó trong tình huống này là phải tìm cho ra chiếc ghế ngựa vằn.

Nhưng kể từ hôm suýt bị pháp sư K"Tul bắt gặp trong nhà kho trên lầu hai, tụi nó vẫn còn chưa hoàn hồn nên chưa đứa nào nghĩ đến chuyện mò lên đó một lần nữa. Chưa kể, theo như nhận định của Nguyên thì có lẽ người ta không cất hai chiếc ghế ngựa vằn trong nhà kho, mặc dù cất ở đâu thì tụi nó hổng biết.

Hôm trước, sau khi chửi thằng Nguyên một trận quá mạng về cái tội nhiều chuyện, Kăply liền đem những điều tai nghe mắt thấy về tiệm Những Dấu Hỏi ra kể cho thằng này nghe. Nghe xong, Nguyên đùng đùng đòi nó dẫn ngay tới đó khiến nó phát hoảng.

- Tới đó làm chi!

- Kăply ngập ngừng hỏi lại, không nghĩ thẳng bạn của nó lại liều mạng dữ vậy.

- Tới coi cho biết.

Kăply lo lắng:

- Bộ mày không sợ đụng đầu ông K"Tul hả?

- Sợ cóc gì! Tao không nghĩ là ổng tới đó mỗi ngày.

Nguyên tỉnh queo đáp, và Kăply không có cách nào khác hơn là chiều theo ý bạn.

Nhưng chuyến đi bữa đó rốt cuộc công cốc. Kăply dẫn Nguyên đi trên con đường mà nó và Mua đã đi hôm trước nhưng lần này không hiểu sao nó đi hoài, đi hoài mà chẳng thấy cái tiệm quỷ quái đó đâu.

Thấy Kăply vừa đi vừa dáo da dáo dác như thằng trộm gà, Nguyên đâm sốt ruột:

- Gần tới chưa hở mày?

- Lẽ ra thì phải tới rồi.

Câu trả lời lạ lùng của Kăply khiến Nguyên cất chân hết muốn nổi:

- Mày nói gì thế, thằng ngốc? Tại sao lại có chữ lẽ ra ở đây?

Kăply cũng dừng chân theo bạn. Nó đưa tay quẹt mồ hôi trán:

- Hôm qua tao và Mua đâu có đi xa dữ vậy.

- Quay lại xem!

- Nguyên khoát tay, nóng nảy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!