Không khí trong phòng lập tức ồn lên khi bà Homhem dứt lời và lập cập bước sang bên cạnh, ngồi xuống chiếc ghế đã được ban tổ chức đặt sẵn ở góc trái.
Kăply tin chắc là Nguyên đã từng đố nó bài toán này rồi, nếu không giống hẳn thì cũng na ná như thế nhưng lúc này quả tình là nó không nhớ cách giải như thế nào.
Nhưng Kăply chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều, vì nó biết giá như nó nhớ được cách giải, có cho nó gấp mười lần số tiền thưởng kia nó cũng không dám lên tiếng giữa một khung cảnh lạ hoắc và kỳ bí như thế này.
Kăply nhìn bâng quơ qua chỗ bà Homhem ngồi, thấy bà mệt mỏi tựa chiếc cằm nhọn lên cánh tay lúc này đang gác chéo bên trên chiếc gậy, đôi mắt nhỏ như mắt chim sâu của bà không ngừng láo liên và chồm tới trước khiến lưng bà còng xuống như chực ngã bổ về phía trước.
"Bả đẻ tới chín đứa phù thủy nhóc, hèn gì ngó bả hom hem thiệt!"
Kăply cười thầm trong bụng, rồi không biết làm gì trong khi mọi người chung quanh đang bóp đầu tính toán, nó tiếp tục vẩn vơ đưa mắt nhìn quanh, thỉnh thoảng lại giật nảy khi phát giác một phù thủy lạ mặt đột ngột xuất hiện bên cạnh nó như bước ra từ không khí, nhưng rồi Kăply hiểu ngay là họ đến đây bằng phép độn thổ.
"Hèn gì bên ngoài vắng tanh mà trong này lại đầy nhóc người!"
Kăply cực kỳ khoái chí khi tự mình giải đáp được thắc mắc nãy giờ trong đầu, nhưng ngay lập tức một thắc mắc khác lại mọc ra trong óc nó, thế vào chỗ thắc mắc trước: tại sao họ lại đi đứng bí mật như thế, hổng biết họ là khách có thẻ ưu tiên hay đây là hoạt động kinh doanh bất hợp pháp ở xứ Lang Biang?
Mua giật giật tay áo Kăply, hào hứng nói:
- Số tiền thưởng hấp dẫn quá, K"Brêt. Bạn có biết cách chia những viên ngọc bích không?
Kăply lắc đầu, sung sướng vì đã quên béng cách chia. Bởi nó biết nếu nó có thể trả lời được thì chỉ cần Mua xúi một tiếng, nó sẽ đứng lên ngoác miệng bô bô mà không cần biết có tai họa nào đổ ụp lên đầu nó hay không.
- Tôi tính ra rồi!
Một giọng nói, đúng hơn là một tiếng reo, bật ra khiến ai nấy đồng loạt dồn mắt về chỗ phát ra tiếng nói. Kăply và Mua cũng kịp nhìn thấy một phù thủy đứng bật dậy từ một chỗ ngồi sát vách tường bên phải. Lão huơ huơ chiếc ống điếu nghi ngút khói trên tay, và nói oang oang với vẻ đắc ý không giấu giếm:
- Bà Homhem ơi, thế là bà mất đứt 20.000 năpken vào tay London thông thái này rồi.
Mớ xương xẩu của bà Homhem bật tung lên khỏi mặt ghế như có một quả mìn vừa nổ dưới mông. Bà hân hoan hỏi lại, phấn khởi đến mức đánh rơi mất chữ è lúc nào không hay:
- Ông London ơi, có thật là ông đã tính giúp được bà già tội nghiệp này rồi không?
Lão London đáp lời thân chủ bằng cách xòe bàn tay to tổ chảng ra trước mặt rồi nheo nheo mắt:
- Bà nghe cho kỹ nhé. Thằng con lớn nhất của bà sẽ được chia mười lăm viên ngọc bích. Đứa kế tiếp sẽ nhận được mười bốn viên. Đứa tiếp theo nữa nhận mười ba viên. Cứ thế giảm dần, cho tới đứa út là bảy viên. Bà tính xem, có phải tổng cộng là chín mươi chín viên bảo bối của bà không?
Không đợi nhắc đến lần thứ hai, bà Homhem vội vã bấm đốt ngón tay, mấp máy môi nhẩm đếm, và cùng với bà, cả mớ phù thủy ngồi bên dưới cũng lẩm nhẩm đếm theo, tất nhiên là với một tâm trạng hoàn toàn khác.
Trong khi bà Homhem hy vọng lão London đừng bịp mình thì những người kia chỉ mong sao đáp số của lão trật lất bù chìa quách cho rồi.
- Khỏi cần đếm nữa!
Cách chia của ngài London hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của bà Homhem.
Người điều khiển chương trình cao giọng tuyên bố và theo thói quen ông búng tay một cái chóc, lần này quá hưng phấn nên lửa xẹt thành từng luồng văng tùm lum, sém tí nữa cháy béng mớ râu ria của đám phù thủy ngồi ở hàng ghế đầu.
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi hơi mạnh tay!
- Ông nhìn các vị khách đang quýnh quáng phủi mớ râu rậm vừa bốc khói, rối rít nói. Rồi lắc lư cái đầu một cách khôi hài, ông giơ hai tay lên trời.
- Tôi chính thức tuyên bố ngài London đã trúng giải của bà Homhem. Tới lượt các vị khác.
Xin mời!
- Khi nãy lão Lonton, bây giờ lại tới lão London, hai anh em lão bữa nay quơ sạch hết giải thưởng rồi còn gì!
Những tiếng xì xào ghen tị nổi lên râm ran bên tai Kăply nhưng nó không chú ý lắm. Lúc này nó đang nhướng mắt dòm bà Homhem níu cứng chiếc gậy đầu khỉ, dọ dẫm từng bước lần xuống khỏi chiếc bục, ngó kỳ cục y như thể chiếc gậy đang dắt bả đi chứ không phải bả đang tựa vào chiếc gậy.
Kăply nhìn theo bà Homhem, bụng thon thót cứ sợ bả thình lình ngã lăn ra. Cho tới tận khi bả đã ngồi vào chỗ và ung dung gác chiếc gậy lên thành ghế rồi, Kăply mới quay mặt nhìn lên chiếc bục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!