Nguyên từng nhận xét cái đầu của thằng Kăply chẳng khác gì một cục gạch, tuy gần đây có khá hơn cục gạch một chút xíu. Chính Kăply cũng thừa nhận so sánh của Nguyên nếu không hoàn toàn là sự thật thì cũng chẳng xê xích là mấy.
Bây giờ bắt cái cục gạch đó nghĩ cách đánh lừa thằng Nguyên để ở lại chỗ hẹn với nhỏ Mua thì quả là khó khăn cho Kăply quá. Kăply nghĩ mãi, nghĩ mãi và cuối cùng, lúc chuẩn bị chạy ra cửa theo tụi bạn, đầu nó mới nảy ra một sáng kiến hết sảy là nhét cái cặp sách thụt sâu trong ngăn bàn.
Nguyên chẳng hay biết gì, đi khỏi cổng trường một quãng xa, nghe Kăply rú lên:
"Chết rồi. Tao để quên cặp sách trong lớp," nó tỉnh queo hất đầu:
- Mày quay lại lấy đi.
Tao đứng đây đợi.
- Thôi, khỏi đợi...
- Kăply hấp tấp nói.
- Mày về trước đi, lát tao về với Êmê, Păng Ting và K"Tub.
Nói xong Kăply co giò vọt mất, không để cho thằng bạn nó kịp có ý kiến ý cò gì ráo.
Lúc quay trở ra, dòm quanh quất không thấy Nguyên đâu, Kăply khoái chí toét miệng cười một mình rồi hí hửng chui vô quầy bột chiên cạnh cổng ngồi đợi. Bữa nay thầy Haifai nổi khùng đuổi cổ tụi nó ra khỏi lớp ngang xương, chứ các lớp khác phải mười lăm phút nữa mới ra về.
Một lão phù thủy đầu quấn khăn, cởi trần trùng trục, đang phơi cái bụng to như thùng nước lèo trước một chiếc bàn dài chất lủ khủ các đống bột nhồi. Lão dích từng nhúm bột nhão, lăn chúng trên mặt bàn rồi vo lại thành từng viên tròn tròn thảy vào cái chảo mỡ sôi sùng sục trước mặt.
- Ngồi đi con...
- Thấy Kăply bước vào, lão híp mắt cười và gại gại cái mũi nhọn hoắt vào cánh tay chắc là cho đỡ ngứa, miệng niềm nở.
- Chắc là con đói bụng rồi há.
- Đây là thứ gì vậy, ông!
- Kăply tò mò dòm mấy viên bột nổi lều bều trong chảo.
- Giống bánh Nhớ dai quá hả?
- Đừng nói bá láp chứ con!
- Lão chủ quầy nhăn mặt vẻ phật ý.
- Bánh Nhớ dai của mụ Gian ăn vô chỉ tổ quên sạch cả bài vở, cả tên cha mẹ cũng quên tuốt luôn. Còn đây là bột chiên Yêu đời nổi tiếng mấy trăm năm nay ở Lang Biang đó.
Kăply không có vẻ gì tin tưởng vào lời quảng cáo bốc trời của lão chủ quầy lắm, nhưng đã chui vô đây ngồi đợi Mua, nó không thể không gọi món bột chiên của lão.
Nó lục túi, từ dạo bà Êmô quay về lâu đài K
"Rahlan, sáng nào bả cũng nhét vào túi áo chùng của nó, Nguyên, Êmê và K"Tub mỗi đứa năm năpken để ăn sáng.
- Ông bán cho con một năpken.
- Chỉ có một năpken thôi ư!
- Lão chủ quầy tròn xoe mắt.
- Một năpken chỉ mua được ba viên à, con trai. Ta bán cho con năm năpken nhé.
Kăply đặt đồng một năpken lên chiếc bàn dài:
- Dạ thôi ạ. Con mua ba viên đủ rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!