Chương 22: phần 2

Mua gật đầu và nhoẻn miệng cười khiến Kăply trố mắt ngó sửng hàm răng sún của nhỏ bạn, tim dộng binh binh. Thậm chí có lúc không tự chủ được, nó quài tay ra sau lưng mò mẫm xem có lá bùa yêu nào dán trên đó hay không.

- Tôi muốn gặp bạn để xin lỗi về chuyện hôm trước ấy mà...

- Mua nói.

- Chuyện nào há!

- Kăply ngơ ngác hỏi lại, thấy đầu mình càng lúc càng giống y chang cục gạch.

- Bạn vờ vĩnh giỏi thế...

- Mua lại cười.

- Chuyện bạn rủ tôi đi chơi đó.

- Ờ, ờ, tôi nhớ rồi...

- Kăply đập đập tay lên trán, rồi nó vội vàng nói thêm.

- Chuyện đó Mua đã xin lỗi tôi rồi mà. Mà thiệt ra tôi cũng quên mất rồi.

- Như vậy là bạn hết giận tôi rồi phải không?

Kăply lắc đầu quầy quậy:

- Tôi có giận Mua hồi nào đâu.

Mua chớp chớp mắt. Nó nhìn Kăply một lúc rồi cắn môi, ngập ngừng hỏi:

- Trưa nay bạn có làm gì không?

- Ờ, ờ... không.

Kăply hoang mang đáp, cảm thấy sự việc đã bắt đầu đến hồi nghiêm trọng.

- Vậy lát nữa tan học, tôi với bạn đi chơi đi.

- Đi chơi!

- Kăply hỏi lại, mồ hôi lấm tấm trên trán, hoàn toàn không tin bất cứ một cái tai nào trong hai cái của mình.

- Hôm trước bạn chẳng muốn rủ tôi đi chơi là gì!

- Mua tinh quái nói.

- Hay bây giờ bạn đã đổi ý rồi?

- Không, không...

- Kăpy cuống quýt vọt miệng, hệt như một đứa bé sắp bị giật quà khỏi tay.

Mua lại cười (hôm nay nó cười nhiều ghê):

- Vậy lát nữa bạn chờ tôi ở trước cổng nhé.

Kăply chưa kịp lên tiếng đáp thì một bàn tay đã đặt lên vai nó, và tiếng Nguyên cất lên:

- Sao còn chàng ràng ở đây, mày? Vào lớp đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!