"Này, cậu có thấy ai không?"
Cố Doanh thần bí ghé sát tôi:
"Tôi đang tìm một cô gái."
Ai cơ?
Tôi hỏi theo phản xạ.
Cố Doanh suy nghĩ:
"Tóc dài, chiều dài..."
Cô ấy nhìn tôi:
"Đúng đúng, dài cỡ tóc cậu."
Cố Doanh lại nói:
"Mặc áo hoodie màu vàng và quần jeans, đúng đúng, giống hệt bộ cậu đang mặc hôm nay!"
Tôi: ...
Cố Doanh: ...
Cố Doanh không nói gì, ánh mắt cô ấy nhìn tôi dần trở nên phức tạp.
Hạ Hạ, cậu...
Cô ấy chưa nói hết câu thì Cố Hằng từ quán trà sữa bên cạnh bước ra.
Cố Doanh cứng người nhìn anh trai mình.
Trong ấn tượng của cô ấy, người anh trai nghiêm túc và đáng sợ của mình, lúc này lại cười dịu dàng, tay cầm hai ly trà sữa, cổ đeo túi xách màu hồng, đầu còn đội băng đô hình sừng ác quỷ, Cố Doanh cảm thấy mình đang mơ.
Và giấc mơ này thật quá phi lý.
Ha ha ha, anh trai mình lại đang yêu bạn thân của mình sao?!
Ha ha ha.
Cố Doanh nhìn tôi rồi nhìn anh trai mình, hai mắt đảo qua rồi ngất đi.
Tôi và Cố Hằng vội vàng mỗi người một bên đỡ cô ấy, rồi nhìn nhau.
Hôm nay xem ra không đi dạo phố được rồi.
Buổi tối, tại nhà tôi.
Tôi và Cố Hằng mỗi người ngồi một bên sofa.
Cố Doanh kéo ghế ngồi đối diện chúng tôi, như đang thẩm vấn phạm nhân, trong tay còn cầm một hộp xà phòng làm cây búa gõ.
Cô ấy đập hộp xà phòng:
"Nói, hai người hẹn hò bao lâu rồi."
Tôi nhỏ giọng trả lời: Một năm rưỡi...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!