Chương 8: (Vô Đề)

Chủ đề này cứ thế trôi qua nhẹ nhàng.

Nhưng rất nhanh, tôi liền không cười nổi.

Cánh tay Cố Hằng ôm eo tôi không có ý định buông ra.

Anh đổi giọng, đột nhiên hỏi:

"Hạ Hạ, khi em viết tiểu thuyết, trong đầu em nghĩ đến anh phải không?"

Mặt tôi như có lửa cháy, tai cũng đỏ bừng.

Gần như nghiến răng:

"Nếu anh không muốn bị đuổi ra ngoài thì đừng nhắc lại chuyện này nữa."

Nhưng Cố Hằng không hề tự giác.

Anh khẽ cười, hôn nhẹ lên tai tôi:

"Hạ Hạ, một đêm bảy lần, em thật sự đánh giá cao anh."

Tôi đang định nổi giận thì nghe thấy anh nói tiếp:

"Nhưng nếu là em, cũng không phải không thể."

"Hạ Hạ, có muốn thử không?"

Lần này, đến lượt tôi phản ứng chậm.

Còn chưa kịp nói gì, anh đã bế ngang tôi lên.

Tôi hoảng hốt ôm lấy cổ anh.

Lại thấy nụ cười bên khóe miệng của anh.

Cái đồ c.h.ế. t tiệt này cố ý!

8

Không biết có phải do anh uống rượu hay vì anh kiêng dè tôi ngày mai còn đi làm, Cố Hằng cuối cùng cũng không đạt được thành tích một đêm bảy lần.

Nhưng một đêm năm lần cũng đủ rồi.

Dù sao không phải người đàn ông nào cũng nghịch thiên như nam chính trong truyện ngắn của tôi.

Sáng hôm sau khi tôi dậy đi làm, Cố Hằng vẫn còn ngủ.

Tôi nhẹ nhàng bước tới, nhìn gương mặt khi ngủ của anh, không kìm được cúi xuống hôn nhẹ anh.

Nhưng chưa kịp đứng dậy, người đàn ông vốn đang ngủ say đã mở mắt.

Anh nắm lấy tay tôi, giọng vẫn còn khàn khàn.

"Tối nay anh đến đón em tan làm."

Tôi cười: Được.

Buổi tối tan làm, tôi liền nhìn thấy Cố Hằng đang chờ ở cổng công ty.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!