Nhận nhầm người?
Tôi ngoài mặt bình thản, nhưng trong lòng tức giận nghiến răng.
Người phụ nữ nhìn đồng hồ:
"Đội trưởng Cố, không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi."
Cố Hằng cũng đứng lên: Để tôi đưa cô về.
Ha, anh thật ân cần.
Khương Thận cũng nhận thấy bầu không khí kỳ quặc, biết bây giờ không phải lúc nói chuyện tình cảm.
Vì vậy, chúng tôi bắt đầu nghiêm túc bàn về công việc.
Khi nói chuyện công việc, bầu không khí hòa hợp hơn nhiều.
5
Đến tối, Cố Hằng vẫn chưa liên lạc với tôi.
Được, được, được, đây là muốn chiến tranh lạnh với tôi phải không?
Tới đi, ai sợ ai.
Đúng lúc này Cố Doanh gọi điện thoại tới, vừa bắt máy đã nghe thấy cô ấy kêu la:
"Hạ Hạ, tôi nói cậu nghe, anh tôi, à không, Cố Hằng đúng là đồ thần kinh!"
Đúng! Thần kinh! Tôi hoàn toàn hiểu cô ấy.
Cố Doanh ngạc nhiên:
"A? Anh ấy chọc giận cậu à?"
"Không, cậu nói tiếp đi."
Cố Doanh tiếp tục kêu ca:
"Tan làm về nhà mặt đã khó coi, còn mách với ba mẹ tôi là tôi có bạn trai tóc vàng, khiến tôi bị mắng suốt nửa tiếng!"
"Tôi đã gây thù chuốc oán với ai chứ? Hạ Hạ, tôi khổ quá!"
Tôi im lặng.
Tôi đoán, có lẽ việc cô ấy l.à. m t.ì.n. h báo viên bị lộ rồi.
Tôi vỗ về cô ấy, cùng cô ấy mắng Cố Hằng vài câu, Cố Doanh lập tức vui vẻ trở lại.
Vốn dĩ tôi đã quyết định trong lòng, Cố Hằng không để ý tới tôi, thì tôi cũng sẽ không để ý tới anh!
Nhưng không ngờ!
Hôm sau, ngay sau ngày tình cờ gặp trong nhà hàng, tôi bị mời đến đồn cảnh sát uống trà.
Chuyện này nói ra thật là kịch tính.
Trước đây... Khi còn trẻ không hiểu chuyện, tôi đã viết vài câu chuyện ngắn trên một trang mạng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!