Tôi gỡ tay anh khỏi cửa, đầy áy náy mà đóng cửa lại.
Khi Cố Doanh tắm xong bước ra từ phòng tắm, cô ấy nghi ngờ nhíu mày.
"Hạ Hạ, tôi như nghe nhầm, vừa rồi hình như tôi nghe thấy giọng anh tôi."
Con bé c.h.ế. t tiệt này, thính giác tốt thật.
Chẳng trách thi nghe Tiếng Anh ở đại học lại tốt hơn tôi.
Hai giờ rưỡi sáng, cuối cùng tôi cũng nằm trên giường.
Cố Doanh nằm bên cạnh tôi, mặt đầy tò mò:
"Cậu nói xem, cậu và Khương Thận có thể tái hợp không?"
Không thể. Tôi rất chắc chắn.
Tại sao?
Vì... Tôi đã có bạn trai rồi, hơn nữa vừa mới đây thôi.
Tôi do dự một lúc, nhỏ giọng nói:
"Tôi có đối tượng rồi."
Cố Doanh ngẩn ra, rồi cười đập giường.
"Ha ha ha, cậu nói dối kém quá."
"Bên cạnh cậu có đàn ông bên cạnh hay không tôi còn không biết sao? Cuộc sống của cậu còn có người khác phái nào nữa? Ha ha ha!"
"Ồ, thật ra có, anh tôi."
Cố Doanh chuyển giọng:
"Nhưng mà cậu và anh tôi không thể nào."
Tôi nhìn cô ấy: Tại sao?
Cố Doanh bí mật ghé sát vào tôi: Vì, anh tôi là gay.
Tôi trợn to mắt: Cái gì?
Cố Doanh gật đầu:
"Dù không có chứng cứ cụ thể, nhưng tôi nghĩ vậy, ai mà bình thường lại đơn thân suốt hai mươi sáu năm mà không có ham muốn chứ?"
Tôi thiện ý nhắc nhở:
"Cậu đừng nói suy đoán này với anh cậu."
Cố Hằng chắc thật sự sẽ đánh c.h.ế. t cậu đấy.....
Tôi vốn không để tâm đến việc Khương Thận về nước, thậm chí vài ngày sau đã gần như quên mất người này.
Nhưng đến thứ hai đi làm, sếp bảo tôi tiếp đón một khách hàng, vừa bước vào phòng họp tôi đã ngẩn người.
Người mà tôi tưởng không bao giờ gặp lại, lại xuất hiện trước mặt tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!