Chương 3: (Vô Đề)

Anh ngồi xổm trước mặt tôi an ủi, dùng khăn giấy lau nước mắt cho tôi một cách vụng về, còn hát cho tôi nghe.

Cũng từ ngày đó, ấn tượng của tôi về anh bắt đầu thay đổi.

Sau đó, tôi luôn tìm cơ hội đến nhà Cố Doanh chơi, sau đó lén lút để ý xem Cố Hằng đang làm gì.

Ngoài chơi bóng, anh còn thích làm gì?

Tôi bắt đầu muốn hiểu về người này.

Mùa hè năm đó, tôi ở nhà cô ấy còn nhiều hơn ở nhà mình.

Rồi vào một ngày nào đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng, có vẻ như tôi đã nảy sinh tình cảm.

Với ý nghĩ này, tôi có chút bối rối.

Tôi không dám nói với Cố Doanh, vì trước đây tôi thường cùng cô ấy trêu chọc anh trai cô ấy, tôi sợ cô ấy sẽ nói tôi là kẻ phản bội.

Vì vậy, tôi cẩn thận giấu đi tình cảm này.

Cho đến năm ba đại học...

Tôi đang chìm trong ký ức thì đột nhiên môi đau nhói.

Tôi cau mày nhìn người đàn ông trước mặt.

Cố Hằng xoa cằm tôi: Lơ đễnh gì đó?

Không có. Tôi cũng trả thù bằng cách cắn môi anh một cái:

"Chê anh làm chậm quá."

Ánh mắt của Cố Hằng tối lại, ngón tay thon dài cởi một chiếc cúc áo của tôi.

Khi anh chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo, chuông cửa nhà tôi vang lên.

Một giọng nói mà cả tôi và Cố Hằng đều rất quen thuộc vang lên.

"Hạ Hạ, mở cửa, tôi là Cố Doanh đây."

4

Khi Cố Doanh vào nhà, cô ấy đi thẳng vào phòng ngủ của tôi, rồi nằm phịch lên giường thành hình chữ đại.

"Tôi gọi điện cho cậu sao cậu không nghe máy."

Tôi gãi đầu:

"Điện thoại để chế độ im lặng rồi."

"Haiz, anh tôi không về nhà, ba mẹ tôi đi du lịch, trong nhà chỉ có mình tôi chán chết, tôi đến ngủ cùng cậu."

Cố Doanh duỗi chân, giường phát ra tiếng kêu cót két.

Tôi giật mình, hơi lo lắng cho anh trai cô ấy đang trốn dưới gầm giường.

Mặc dù Cố Hằng chưa bao giờ cố tình che giấu mối quan hệ của chúng tôi, nhưng tôi thì có.

Tôi muốn từ từ nói với Cố Doanh về chuyện này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!