Biên dịch: 1309
Máy bay đáp xuống Helsinki vào buổi tối.
Cuối hành trình gặp phải dòng chảy rối, thân máy bay rung giật làm hành khách cả khoang bao phen hú vía, cứ liên tục cầu nguyện. Mãi đến khi tiếp đất, mọi người mới như trút được gánh nặng.
Chắc là bởi vì vết thương toác miệng mấy lần, Vệ Lai ngủ mê man, không mơ thấy gì. Chỉ có cảm giác như đang ở trên thuyền, sóng xô lớp lớp liên tiếp nối nhau, chẳng rõ rồi sẽ dạt về tận đâu.
Tiếp viên hàng không đánh thức anh, ra hiệu đã tới nơi.
Tiến vào sảnh sân bay, nghe tiếng người chuyện trò huyên náo. Ngước lên cao thấy biển quảng cáo rực rỡ sắc màu, in khuôn mặt trẻ trung, tươi cười thân thiện của những sinh viên đại học Phần Lan, phía trên nữa để hàng chữ —
"Cùng đội nón cho nàng xuân! Chào mừng đến với Helsinki – Mùa lễ Vappu!"
Sát bên cạnh là màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn, hiện lịch đếm ngược.
Ngày 30 tháng 4 hàng năm chính là lễ đội nón Vappu, là thời điểm người dân Phần Lan mở tiệc mừng xuân về.
Tháng tư đã bước vào hồi cuối.
Vệ Lai diện bộ cánh mùa hè, mới ló đầu khỏi cổng sân bay đã cóng run lập cập, phải vội quay trở lại mua đại một chiếc áo khoác, bọc kín xong mới đi ra.
Bản thân anh cũng thấy buồn cười, tháng tư giao mùa, có là đầu xuân thì độ rét cũng đâu phải dạng vừa. Hai lần anh về Helsinki đều ăn mặc dở ông dở thằng, một lần quấn da thú lôi thôi lếch thếch, một lần phong phanh đến mức ai ai cũng phải ngoái nhìn.
Trở lại khu lầu trọ, theo thường lệ tạt qua quán bar của Erin trước. Đến gần cửa, trông thấy bảng hiệu "We care about the world" treo trên cao.
Anh ngẩng đầu nhìn hồi lâu. Thời điểm thốt ra câu đấy, chính anh cũng không mấy quan tâm chuyện thời sự, chỉ muốn chê Erin chẳng biết Trung Quốc là nước nào. Mà Erin lấy nó làm tên quán, đơn giản bởi vì cảm thấy đây là một chiêu rất hay.
–"Vệ! Tôi có thể chiếu tin tức thời sự trong quán, ở Helsinki này vẫn chưa có quán bar nào làm thế đâu! Ý tưởng mới toanh đấy nhé."
Luôn miệng nhắc tới, thường là chẳng mấy để tâm, thật sự bắt tay vào làm, ngược lại rất ít khi đề cập.
Có khách ra ngoài, lịch sự nhờ anh nhường đường.
Bước vào quán bar đúng ngay thời điểm nhộn nhịp nhất trong ngày, cồn – thuốc – sắc – tình, không thiếu món nào. Đập vào mắt đầu tiên lại là cô nàng Cleopatra kẻ mi đen dày, đang ôm cổ một anh chàng người Nga râu rậm, cười nghiêng ngả yêu kiều.
Quầy bar không có ai, bên trên là bể sứa nổi bong bóng lục bục, vẫn hắt lên thứ ánh xanh u ám. Hai con sứa tuổi già sức yếu, có người chăm bẵm cung phụng nên vĩnh viễn chẳng học nổi lối sống tích cực. Mà cạnh bể sứa…
Là chậu lan ý, mọc vừa đẹp, đã trổ thêm một lá bắc mới biêng biếc xanh. Hai bông mo trắng sứ hơi hơi cuộn lại, kề gần bên nhau, dường như rồi cuối cùng sẽ dựa sát vào nhau.
Vệ Lai mỉm cười, vừa chuẩn bị đi qua —
"David"s coming!"
Vệ Lai vẫn cười, khóe mắt liếc thấy Erin đang cầm chiếc khay không, nhảy nhót tung tăng tới. Anh nghiêng bên vai bị thương tránh đi, đưa bên còn lại cho cô ấy.
Quả nhiên, Erin ném khay qua, gần như ôm chầm lấy vai anh: "Vệ! Ngày nào tôi cũng nhớ anh hết!"
Mấy lời khách sáo này ấy à, để nghe chơi thôi được rồi. Vệ Lai ngó xuống cô ấy, phát hiện lần này thời gian bám lên người mình hơi lâu.
Ánh mắt anh quét quanh quán bar: "Đừng bảo là cố ý để ai thấy đấy?"
Vậy mà lại nói trúng phóc. Erin đỏ mặt lên, sau đó kéo anh: "Anh nhìn bên kia kìa…"
Có người đang đi vào quầy bar, là một cô gái nhỏ nhắn tóc nâu, cằm nhọn, mắt to tròn linh động.
Erin thì thào: "Đó là Asha."
Vệ Lai nhận xét: "Trông chẳng khác cô nàng Bulgaria lần trước mấy, cô cứ thích mẫu người bé xíu này nhỉ. Sao không tìm cô nào dong dỏng, chân dài, trước bự sau vểnh ấy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!