Biên dịch: 1309
Vệ Lai chọn phòng trọ tốt nhất, bên hông có cầu thang gỗ hẹp thông lên sân thượng, phía trên đặt một bàn hai ghế, và một chiếc dù to.
Nếu trong lòng không trĩu nặng việc lớn, rảnh rỗi có thể lên đấy hóng mát cùng Sầm Kim, cho dù chỉ lặng lẽ ngồi tựa bên nhau thôi thì cũng rất sẵn lòng.
Khi màn đêm buông xuống, quán bar bắt đầu nóng dần lên. Tất cả các phòng đều không lắp đèn, nói là cần tiết kiệm nên chỉ chăng một sợi dây điện đung đưa giữa sân. Trên đó treo chiếc bóng đèn vàng quýt, vì điện áp bất ổn mà khi tỏ khi mờ, trông tựa như một trái tim mong manh trong đêm thâu hỗn loạn.
Bởi vậy, khách trọ đến quán bar, ngoài việc nhậu nhẹt thì đều là tốp năm tốp ba ngồi chơi trong sân. Vài cô gái trẻ người Ethiopia hoặc là tụ tập lại một góc, hoặc là ngẫu nhiên tiếp cận mấy cậu trai, thì thầm gì đó, thi thoảng cùng thoải mái cười vang.
Có một phụ nữ bản địa vào sân chào hàng khăn lụa — Phụ nữ Ethiopia thích mặc váy bó rực rỡ, rồi khoác lụa trắng kiểu khăn trùm đầu. Bởi vì nhiệt độ không khí trên vùng núi khá thấp, váy áo và khăn lụa được bày bán ở đây đều hơi dày dặn. Sầm Kim nghĩ mình cũng cần thứ này nên rất hăng hái tới chọn lựa.
Ban đầu Vệ Lai còn đi theo cô, ai ngờ có quá nhiều người thấy hứng thú đổ xô lại, xung quanh còn toàn là các cô các chị, một gã đàn ông như anh xen lẫn thế cứ mất tự nhiên kiểu gì, nên đành phải tránh ra sau chờ đợi.
Bất chợt bên tai nghe giọng phụ nữ thẽ thọt: "Làm vài nháy không anh ơi?"
Vệ Lai ngoảnh đầu nhìn, là một cô bé trong nhóm thiếu nữ Ethiopia tụ tập giữa sân.
Anh đã kịp hiểu ra, họ là gái làng chơi.
Cô bé này rất xinh đẹp, còn rất trẻ, chưa đến 20 tuổi. Thực ra thì tất cả bọn họ đều ưa nhìn. Nước da của dân Ethiopia nằm giữa đen và trắng, là màu cà phê quyến rũ. Nghe nói phụ nữ ở đây là hấp dẫn nhất trong các nước châu Phi, dáng người bốc lửa, phong thái gợi cảm, thực tế cũng đã chiếm vô số danh hiệu trong các cuộc thi sắc đẹp của khu vực và toàn thế giới.
Vệ Lai nhăn mày.
Cô bé kia ngoái đầu nhìn Sầm Kim, nói: "Em biết cô ấy ở cùng anh, nhưng phụ nữ rất khác nhau, anh có thể đổi khẩu vị."
Vệ Lai cười to.
Anh khá thích mẫu người thẳng thắn, cũng không hề ghét gái làng chơi. Theo ý anh, như thế tính ra còn là nghiêm túc "giao dịch", tuy rằng hơi lệch khỏi khái niệm tay làm hàm nhai, nhưng ít ra vẫn còn tử tế hơn bọn chỉ biết cướp bóc, bắt nạt kẻ yếu.
Anh lắc đầu: "Tìm người khác đi."
Cô bé chưa bỏ cuộc: "Chỉ cần 2 USD thôi. Trông anh đẹp trai thế, em thích, có thể khuyến mãi thêm chút, giảm còn 1 USD nhé."
Vệ Lai sửng sốt, anh nghĩ chắc mình nghe lầm. Vừa nãy cô bé này hỏi "làm vài nháy", có đúng là điều anh đang hiểu không?
"2 USD? Quan hệ qua đêm?"
Cô bé gật đầu.
"Một lần?"
"Cả đêm, anh muốn mấy lần cũng được."
Vệ Lai khó mà tin nổi. Từ khi vào tới Ethiopia thì không tiêu phí bao nhiêu, ở đây dùng đồng Birr, việc thanh toán đều giao hết cho Sầm Kim. Anh chỉ biết nơi này lại là một nước cực nghèo ở Đông Phi, nhưng đến tột cùng đã tới mức độ nào, thì hoàn toàn không có khái niệm.
Anh quan sát cô bé kia, với gương mặt và dáng vóc này, ở nơi khác sẽ chẳng thiếu đàn ông hao tâm tốn sức tặng hoa hồng, xe sang để lấy lòng — 2 USD, còn chưa đủ để mua mấy đóa hồng.
Anh lắc đầu: "Thử tìm người khác đi, chúc may mắn."
Vẻ mặt cô bé chợt suy sụp, ngay sau đó, đã hung tợn chộp lấy thắt lưng bên hông Vệ Lai.
Vệ Lai không tránh: "Muốn gì đây?"
"Anh hỏi giá rồi, chưa làm cũng phải trả tiền!"
Cô bé hất đầu đánh mắt về phía Sầm Kim đang tính tiền với người bán hàng.
"Bằng không tôi sẽ hét toáng lên để bạn gái anh nghe thấy. Tôi còn cởi đồ mình, nói anh sờ mó xong lại tính quỵt đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!