Biên dịch: 1309
Sầm Kim mua đồ xong trở lại. Vệ Lai nghiêng sang mở cửa xe, đỡ cô lên, có điều chưa vội rời đi ngay, lý do là: "Phiên chợ này khá thú vị, muốn xem thêm lúc nữa."
Lại lên cơn hâm dở đấy. Phiên chợ nhỏ xíu thì có chỗ nào thú vị, vừa vắng hoe vắng ngắt, vừa chẳng thấy thứ gì tốt để lựa chọn.
Nhưng xem chừng Vệ Lai vô cùng hào hứng, dừng ở đây rất lâu, mà anh còn mua đồ cực kỳ "đại gia" — Bản thân không xuống xe, vừa ý cái gì là ngồi từ xa thò tay ngoắc ngoắc, thế là mấy người kia hớn ha hớn hở chạy qua. Hàng cồng kềnh thì mỗi lần cầm một món tới cho anh chọn, hàng nhẹ nhỏ thì dứt khoát vác luôn cả sạp.
Đến cuối cùng, quy mô của phiên chợ đã hoàn toàn thay đổi, cứ như lấy xe Jeep mui trần làm trung tâm rồi mở rộng dần ra tứ phía.
Ở ghế sau xe nhét một chiếc chiếu cọ to kềnh, theo ý của Vệ Lai thì là: Trên quãng đường du ngoạn này, kiểu gì cũng phải nghỉ tạm ở chỗ hẻo lánh, có chiếu sẽ tiện hơn.
Người bán gà thì vội vàng xử lý một con, thoăn thoắt rửa sạch, chặt ra từng phần giúp anh, còn khuyến mãi thêm gia vị cay thơm nồng đặc trưng của địa phương. Mục đích Vệ Lai mua gà là: Có thể nướng ăn trên đường, tốt hơn là cứ gặm đồ khô.
Mũ rơm mua hai cái, che nắng, giày cỏ hốt hai đôi, xỏ chơi.
…
Sầm Kim dở khóc dở cười ngồi bên cạnh nhìn anh chơi trội, chỉ trỏ sai bảo làm cả phiên chợ nhỏ nhốn nháo hết lên.
Mãi tới khi tiếp tục hành trình, trong xe đã đầy nhóc đồ đạc. Mấy người bán hàng quyến luyến vô vàn, thiếu điều xếp hàng hoan hỉ tiễn đưa.
Xe chạy phăm phăm trên con đường đất, tiếng ồn ào dần lùi ra sau. Sầm Kim ngó qua anh, hỏi: "Cố ý à? Còn lo người ta không nhớ kỹ anh nhỉ."
Vệ Lai thừa nhận rất sảng khoái: "Đúng vậy, anh lập một kế hoạch."
Sầm Kim chẳng hỏi là kế hoạch gì, chỉ trêu một câu: "Hiếm hoi lắm mới thấy anh lập kế hoạch."
Vệ Lai cười, đúng là rất hiếm hoi.
Sau khi trao đổi với Nai, anh đã lập một kế hoạch thật.
Sầm Kim có thể xem quãng đường này là ngao du ngắm cảnh non nước, nhưng anh thì không. Chừng nào chuyện của cô chưa giải quyết xong thì trong lòng anh vẫn còn một chiếc gai, khó mà thoải mái sống qua ngày.
Rời khỏi thuyền của Cá Mập Hổ, đồng nghĩa với việc đoạn thời gian được an tâm ngủ ngon đã kết thúc. Từ đây sẽ phải luôn luôn cẩn thận, liên tục cảnh giác, ban đêm cũng phải mở một con mắt để đề phòng bất trắc.
Những ngày bức bối thế này, nào ai biết tới bao giờ mới chấm dứt? Hơn nữa, tính anh hoàn toàn không hợp với cách sống đấy.
Chẳng phải đã nói, phòng thủ tốt nhất chính là tấn công sao?
Từ lâu anh đã có một loại thôi thúc muốn đặt bẫy săn thú. Cây Cacao giúp anh bước đầu tiên, làm xong giấy thông hành đặc biệt kia rồi thì khó lòng ẩn náu thêm nữa, bởi vậy, anh dứt khoát chọn giăng lưới ở ngay phiên chợ này.
Tới đây đi, bố sẽ đứng trên cao chờ sẵn, không trốn không tránh. Muốn đánh đấm, tranh luận hay giải quyết thế nào thì dứt điểm cho mau, đừng cản trở bố tận hưởng cuộc sống tươi đẹp.
***
Tới giữa trưa, thái dương dần lên cao, cát bụi bay mù mịt, trời nóng như đổ lửa. Sầm Kim bị nắng chiếu mà hắt xì, Vệ Lai tấp xe vào lề đường, đội mũ rơm cho cô, mình cũng đội một cái.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng cười lăn.
Vệ Lai mắng một câu: "Bố khỉ."
Sầm Kim cũng bó tay: "Xe không có mui nhỉ? Hồi trước xem phim, gặp mấy anh lính vác súng lái loại xe này còn khen sao ngầu thế — Chẳng trách chỉ lên hình được mấy giây."
Loại xe này mà chạy dưới nắng gắt, hay mưa to trút nước liên tục vài tiếng thì làm sao người trên xe chịu nổi.
Vệ Lai quay sang cô: "Sầm Kim, chúng ta phải thương lượng một việc… Trong bất cứ hoàn cảnh nào, tác dụng lợi ích thực tế mới là quan trọng nhất, chúng ta chớ nên theo đuổi các thứ đẹp mẽ mà chẳng được tích sự gì. Em có đồng ý không?"
"Đồng ý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!