Biên dịch: 1309
Biên tập: Kamyo
Cả thuyền đều hoặc say hoặc ngủ, chỉ riêng mình anh tỉnh, chờ đêm trôi qua thật khó khăn.
Sầm Kim đang yên giấc, Vệ Lai không muốn quấy rầy cô, lại chẳng tìm được việc gì làm, bèn lôi túi hành lý ra sắp xếp — Dù sao cũng đã đàm phán xong xuôi, sắp phải xuống thuyền rồi, anh cứ sửa soạn sẵn trước thì hơn.
Ngày xưa, quần áo anh toàn bị vo thành nùi, nhét đâu được thì nhét. Nay thật hiếm có là lại rất hào hứng, không cần học cũng biết vuốt phẳng, chỉnh gọn gàng, gấp vuông vức.
Vệ Lai thầm khen mình tiềm lực vô biên, tương lai dư sức theo nghề gia chánh luôn rồi. Thế giới này đúng là đầy rẫy cơ hội kiếm tiền.
Xem thử tài sản của hai người: Hộ chiếu, vài bộ quần áo, một bao nhỏ đựng đồ tắm rửa, ít giấy vẽ cuộn quanh bút chì, một cuốn sổ nhỏ, một chiếc ly gấp đơn giản in dấu son, cả mớ tiền giấy nhàu nhĩ của mấy quốc gia bị nhét chung với nhau…
Vũ khí, hiện chỉ có dao nhỏ và Desert Eagle, nếu lại gặp nguy hiểm mà trang bị kiểu này thì có mà đội quần.
Vệ Lai trầm ngâm, mở cửa đi ra rồi lật tay khóa trái.
Cả đường vừa nhìn vừa cảm khái: Tối qua đám hải tặc này đã quậy tới bến luôn nhỉ? Trong đống ma men đang nằm xả lai có một tên giả gái, quấn rèm cửa làm váy, còn độn ngực cao vút. Vệ Lai không nhịn được cúi xuống xem thử, hóa ra mỗi bên ngực đều úp một chiếc bát sắt.
Thứ xúc cảm này…
Anh búng vào, nghe canh cách.
Mình đúng là tốt số hơn nhiều.
Đi đến cuối hành lang, kéo mở cửa khoang thông với boong thuyền.
Có gió ùa qua, không lớn lắm, tầm nhìn ở khoảng 2-3 mét, trước mắt mịt mờ.
Hôm qua Shadi nói, mỗi khi bão cát lớn quét qua Hồng Hải, các bến cảng gần đó sẽ đóng cửa. Bởi vậy hiện giờ, cả vùng hải vực mênh mông này, có lẽ chỉ còn duy nhất một chiếc thuyền này.
Thảo nào lại yên tĩnh như bị vứt bỏ vào tận cùng thế giới.
Trên mặt sàn tích tụ một tầng cát mỏng, bước vài bước rồi ngoái đầu, nhìn thấy vết chân của chính mình, in rõ như những khuôn giày.
Anh muốn gặp Cá Mập Hổ. Cá Mập Hổ luôn nghỉ ở buồng điều khiển, trong tay có điện thoại vệ tinh.
Đúng như anh nghĩ, qua đó tìm thì thấy gã ngay, cả 4 người đang chen nhau ngủ — Cả buồng rõ to, thế mà nhất định phải nằm chồng lên như cá mòi xếp hộp. Cá Mập Hổ lót dưới chót, chảy nước miếng ướt hết nửa mặt, khò khè ngáy vang. Trên cùng là tên nhóc hải tặc mười mấy tuổi nọ, nằm khểnh đấy, nét mặt khi ngủ rất chi là thỏa mãn, đắc ý.
Đè được đại ca xuống dưới thế kia, chắc cả trong mơ cũng đang cười tràn. Nhưng chờ khi Cá Mập Hổ tỉnh dậy thì lại là chuyện khác, mấy tên này, đoán chừng đều phải ăn no đòn cho xem.
Vệ Lai nhấc nhóc hải tặc thả qua một bên. Cả người thằng bé vừa mềm vừa nhẹ, có vẻ không thoải mái nên hơi chau mày — Cũng chỉ có lúc này mới giống một đứa bé con.
Mấy tên khác, thôi thì ráng chịu đòn đi. Sầm Kim đã nói rồi, không phải Bồ Tát, không thể phổ độ chúng sinh.
Anh rút điện thoại vệ tinh dưới người Cá Mập Hổ ra.
Dùng điện thoại vệ tinh gọi vào số thông thường thì khá đắt, cho nên anh chuẩn bị gọi xong sẽ trả ngay về chỗ cũ, không để Cá Mập Hổ biết việc này: Giấu kín được là hay nhất, lỡ bị phát hiện cũng chẳng sao, cùng lắm thì Cá Mập Hổ sẽ trừng mắt với anh.
Nhưng anh sẽ tha thứ cho sự bủn xỉn của Cá Mập Hổ, hiện giờ anh đang rất vui, có thể bao dung hết cả thế giới.
Vệ Lai ngồi lên lan can quây quanh buồng điều khiển, kéo anten điện thoại lên trước rồi bấm số.
Anh chỉ nhớ được 3 dãy số.
Số thứ nhất là của Nai.
Nai bắt máy rất nhanh, vừa nghe ra giọng anh liền chúc mừng ngay: "Vệ hả, tối qua phía Saudi gọi điện cho tôi, tôi biết đàm phán thành công rồi. Quá tuyệt luôn nhỉ, lại xong một hợp đồng nữa. Từ đó đến nay chưa từng thất bại, chúc mừng cậu nhé!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!