Biên dịch: 1309
Biên tập: Kamyo
Vệ Lai nghĩ, đàm phán đến đây thì gần như đã bước vào hồi kết rồi.
Đêm nay trước khi đi ngủ, thật hiếm có là anh không đùa giỡn với Sầm Kim, rửa mặt xong thì yên lặng nằm xuống sàn, gối đầu lên túi hành lý, cẩn thận hồi tưởng về tất cả sự việc liên quan tới đàm phán trong thời gian này.
Nhất định là cô đã tính toán kỹ lưỡng cách đối phó với Cá Mập Hổ, cho nên trên suốt quãng đường, biểu hiện bên ngoài luôn kiểu chẳng thèm quan tâm Sirius Star.
Buồng ngăn nhỏ tối đen, yên tĩnh, có thể nghe rõ nhịp thở của cả hai.
Chợt có âm thanh trầm đục do thứ gì dộng mạnh xuống boong thuyền truyền lại — Dù cùng đứng trên một chiếc thuyền, nhưng vẫn tách biệt ra thành hai thế giới, đến giờ bọn anh vẫn không biết được những hải tặc kia đang phấn khích vì điều gì.
Vệ Lai hỏi nhỏ: "Cuối cùng cũng hiểu tại sao phía Saudi nhờ em tới đàm phán rồi. Đổi lại là anh, ngoài việc tẩn cho Cá Mập Hổ một trận chết đi sống lại để ép gã nghe lời ra, thì chắc sẽ chẳng tìm được cách nào khác. Đàm phán có bí quyết gì không, có thể truyền thụ kinh nghiệm không?"
Về sau mà hết kiếm được cơm
-lúc
-trẻ từ nghề vệ sĩ này, anh còn có thể đổi qua bán đồ trang điểm, bảo vệ môi trường, hoặc là lâu lâu đứng ra giúp người ta đàm với phán.
Sầm Kim cười khẽ: "Trước khi em lên thuyền, chắc chắn là Cá Mập Hổ vừa đau đầu vừa căng thẳng, luôn nhận định lần này em tới là để mặc cả, giật miếng ăn trong miệng gã. Em từng cứu mạng gã thì đã sao, trước khác nay khác, hiện tại em chỉ là kẻ gây thiệt hại lợi ích lớn nhất cho gã.
"Bởi vậy, thời điểm em xuất hiện, trước tiên nhất định phải phá vỡ định kiến ban đầu của gã, phải đảo lộn tất cả nhận định của gã, thế mới dắt gã đi theo ý mình được."
Cô khiến Cá Mập Hổ cảm thấy mình đến đây là để hỗ trợ, là cơ hội mà bình thường gã có cầu mong cũng không thể gặp. Đồng thời thay đổi ấn tượng về người Saudi trong lòng gã: Họ chẳng phải núi vàng để đục khoét, mà là quý nhân giúp gã mưu cầu một cuộc sống mới.
"Từ khi bắt đầu tiến hành đàm phán đến nay, em đã thành công hoán đổi trọng tâm vấn đề: Điều Cá Mập Hổ suy tính không còn là muốn bao nhiêu tiền chuộc, mà là làm sao đạt được hợp tác với phía Saudi… Con tàu kia lại biến thành món quà ra mắt và bày tỏ thành ý."
Vệ Lai cười to, mắng: "Bố tiên sư…"
Rõ ràng là đánh cướp của người ta rồi đem làm quà tặng lại, thế mà còn được cám ơn đấy.
Chắc là bởi vì đã mất nay lại tìm thấy, là niềm bất ngờ có xác suất xảy ra cực nhỏ.
Anh hỏi: "Kế tiếp, có phải nên thừa thắng xông lên, cố gắng thuyết phục Cá Mập Hổ đồng ý cái giá 3 triệu không?"
Sầm Kim nhắm mắt lại, chậm rãi lắc đầu trong bóng tối: "Loại người như Cá Mập Hổ này, bản tính vốn đa nghi, băn khoăn rất nhiều điều, chỉ có khích tướng mới hiệu quả. Ép quá lại hỏng việc hết."
***
Ngày thứ tư.
Không biết là dấu hiệu gì, mới tinh mơ trời đã vàng sẫm. Vệ Lai ra boong thuyền dạo một vòng, gặp rất nhiều hải tặc cùng vịn mạn thuyền, che tay ngang tầm mắt ngóng về nơi xa.
Ở đó cuồn cuộn nổi lên từng cụm mây vàng ối nặng nề.
Vệ Lai hỏi mấy người, chẳng ai hiểu anh nói gì. Khó khăn lắm mới tìm được Shadi, hắn đang nuốt chửng một con cá luộc, đáp: "Chắc là bão cát thôi."
Lại bão cát?
Da đầu Vệ Lai tê dại: "Vậy phải làm sao?"
Shadi cho rằng anh lo lắng thái quá: "Ở Hồng Hải này, đôi khi sẽ có bão cát liên tục cả tháng đấy. Chúng tôi phải quét cát trên thuyền mỗi ngày, sáng ra đã phủ một tầng dày, vừa quét xong lại thêm một tầng nữa."
"Sóng gió có lớn không?"
"Lớn chứ," Shadi nhún vai, nhe răng cười, "Nhưng hiếm khi lật thuyền lắm — Mà có lật cũng chả sợ, còn thuyền nhỏ đấy thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!