Dịch: Lá Nhỏ
Phiên bản vĩnh hằng.
Văn Tuyết Thời sững sờ một lúc rồi mới hiểu ra ý nghĩa thật sự của câu nói này. Anh không kìm chế nổi, ấn cô vào cạnh bồn rửa tay, vén áo cô lên, để lộ "hình dán" cô vừa cho anh xem.
Vừa nãy ngồi cách xa, lại chỉ có ánh nến nên anh không nhận ra điểm bất thường. Nhưng hiện tại đứng gần cô như vậy, anh đã nhìn rõ tất cả. "Hình dán" này đã hòa làm một với da thịt của cô.
Anh đưa tay muốn chạm vào nó, nhưng đầu ngón tay lại dừng lại ngay khi sắp chạm vào, sau đó run lên lẩy bẩy.
Ký ức lập tức ùa về, quay về căn phòng nhỏ nóng nực nhiều năm trước, anh chậm rãi ăn cơm, vờ như vô tình nhắc tới chuyện xăm mình, nhưng sau khi nhận ra Lâu Ngữ không muốn xăm, anh không nhắc nửa lời tới chuyện thật ra mình đã chọn hình xăm đôi từ rất lâu.
Qua bao nhiêu năm, anh đã quên chuyện này từ lúc nào, cũng không còn cố chấp muốn xăm gì. Chỉ là năm đó anh còn quá trẻ, bây giờ nghĩ lại mới thấm, đối với diễn viên, xăm hình là một chuyện cực kỳ phiền phức.
Nhưng chính vì biết nó phiền phức nên anh mới ngang ngược đi xăm. Khi học tiết diễn xuất, giáo viên luôn nói cơ thể diễn viên là một thùng chứa, các em cần chứa đựng tất cả hỉ nộ ái ố của người khác, thả bản thân vào hư vô. Vậy nên cơ thể các em phải được tách ra, nó không thuộc về bản thân các em.
Lúc ấy anh không thể hiểu hết được ý nghĩa câu nói này, có lẽ vì bộ phim đầu tiên anh đóng là Cầu treo trắng, anh vẫn chưa thật sự nhập tâm vào nhân vật. Người đóng chung với anh là người anh yêu, anh không cần kiêng dè gì, có thể thỏa sức giải phóng bản thân.
Vậy nên vào thời điểm đó, đóng phim là chuyện rất dễ dàng, thoải mái, là chuyện của chính anh.
Nhưng sau này, khi anh nhận đóng Ánh trăng, cuối cùng anh đã hiểu cái gì gọi là cơ thể diễn viên chỉ là một thùng chứa, bạn phải hút sạch bản thân mình ra khỏi đó, đi yêu một người bản thân không bao giờ yêu trong hiện thực, hận một người mình không bao giờ bận tâm trong cuộc sống. Đó mới là tác phẩm đưa anh chạm tay tới cánh cửa diễn viên thật sự, quá trình ấy vô cùng khổ sở.
Không chỉ anh đau khổ, anh biết Lâu Ngữ cũng đau đớn không kém. Mặc dù cô không thể hiện gì, nhưng có lúc im lặng chính là một trong những biểu hiện đau thương nhất.
Lần duy nhất cô mất kiểm soát chính là tối cô lén xem Ánh trăng. Nếu là Lâu Ngữ của hiện tại, chắc chắn cô sẽ không khó chịu, nhưng khi đó họ thật sự còn quá trẻ, nói cách khác là không được chuyên nghiệp, mới diễn được một, hai bộ phim, còn chưa bao giờ đóng cảnh thân mật.
Vì vậy hai người khó có thể phân biệt rạch ròi cuộc sống và phim ảnh, tình cảm vô cùng đơn thuần. Cô thấy anh thân mật với người khác sẽ đau đớn, anh đóng cảnh đó cũng không dễ chịu hơn cô là bao. Thế nên sau hôm đó, anh đã kích động muốn đi xăm hình đôi với cô. Một là muốn dùng nó để giúp Lâu Ngữ có cảm giác an toàn, hai là anh biết sau này vẫn sẽ xảy ra tình huống tương tự, nếu cơ thể của diễn viên bắt buộc phải trở thành một nơi chứa chấp các nhân vật khác, vậy chí ít anh muốn lưu giữ lại một phần nhỏ nhoi của "Văn Tuyết Thời.
Trong phim, động từ diễn tả kết thúc một bộ phim là đóng máy, trùng hợp thay, xăm mình cũng có động tác gọi là "đóng máy". Anh có thể để vô số bản thân giả dối bị tiêu diệt theo từng cảnh phim, nhưng đồng thời bản thân thật sự cũng có thể ẩn trốn dưới lớp màu xăm ấy.
Một phần nhỏ nhoi đó sẽ không bị loại bỏ hoàn toàn, anh hoàn toàn thuộc về người anh yêu, thuộc về Lâu Ngữ. Nhưng kết quả đúng như dự tính, Lâu Ngữ không đồng ý.
Khi cô khuyên anh nhận Ánh trăng, khi cô giấu anh đi tham gia tiệc xã giao với người khác, khi cô khuyên anh đừng hủy hợp đồng với người quản lý… Quá nhiều chi tiết cho anh biết trước kết quả. Anh biết họ là hai người hoàn toàn khác nhau, vậy nên dường như bị từ chối cũng không khiến anh thất vọng lắm.
Anh cũng hoàn toàn từ bỏ ý định một mình đi xăm. Bởi vì như vậy sẽ khiến cô áp lực, cảm giác như anh đang ra uy với cô, trách cô tại sao không đi xăm với anh. Anh không muốn sở thích của mình mang tới áp lực cho cô. Hơn nữa một mình đi xăm cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vào thời điểm đó, kỷ niệm không thể hoàn thành được ấy, quá khứ là quá khứ, anh không ngờ có một ngày nó sẽ trở thành hiện thực. Đã thế nó còn lặng lẽ xảy ra, khiến anh giật mình.
Có lẽ đây mới là "món quà sinh nhật" cô thật sự muốn tặng anh.
"Sao lại đột nhiên đi xăm thế?" Cuối cùng anh vẫn khẽ chạm vào nó, dường như vừa chạm vào đã sợ nó biến mất, cho nên anh vô cùng cẩn thận.
Lâu Ngữ lắc đầu: "Không phải đột nhiên muốn, thật ra vào sinh nhật anh năm ngoái em đã muốn đi xăm rồi. Nhưng lúc đó nhiều chuyện quá, hơn nữa chúng ta vẫn đang giấu giếm mối quan hệ thật sự, vậy nên em đã dời kế hoạch tới năm nay."
"Lúc xăm có đau không?" Ngón tay anh thăm thú đóa hoa tuyết nhỏ bé ấy: "Rõ ràng lúc đầu anh bấm lỗ tai cho em, em còn run rẩy nói sợ đau."
"Không đau. Chỉ có một hình nhỏ xíu như vậy thì sao đau được chứ." Cô nói như không có chuyện gì xảy ra: "Thật ra em biết năm đó anh đã chuẩn bị rất nhiều cho việc đi xăm, ví dụ như album hình xăm đó, về sau em đã tìm thấy nó. Nhưng lúc ấy em không thể đồng ý với anh được, thế nên em mới vờ như không biết gì. Có điều cuối cùng em vẫn chụp mấy hình đó lại. Vốn dĩ em muốn chọn hình từ mấy hình anh chọn năm đó, nhưng những bức hình đó đại diện cho quá khứ, sau khi suy nghĩ, em vẫn từ bỏ chúng.
Cuối cùng em đã chọn khắc hình đại diện cho tên anh lên lồng ngực em."
Cô cười nói tiếp: "Mặc dù hình em chọn khá nhỏ, nhưng như vậy lại tiện che chắn, anh đừng tủi thân nhé."
Anh thở dài: "Cho dù chỉ có một hình nhỏ xíu anh cũng vui rồi, thật ra em không cần…"
Cô cắt lời anh: "Em biết có lẽ bây giờ anh không quan tâm tới những chuyện này nữa, nghe có vẻ xăm mình là chuyện chỉ có thanh thiếu niên mới thích làm, nhưng cho dù là người bao nhiêu tuổi đi nữa cũng có lúc muốn làm chuyện như vậy. Em thật sự cảm thấy xăm hình tốt nên mới làm, bởi lẽ cơ thể là vật kỷ niệm sẽ không bao giờ bị bỏ sót như những vật ngoài thân khác."
Văn Tuyết Thời khó hiểu: "Là sao? Vật kỷ niệm?"
Lâu Ngữ im lặng giây lát: "Khoảng bày, tám năm trước, có lần em tới Otaru quay phim, anh còn nhớ chứ? Em muốn ảnh anh lên đũa rồi tặng cho anh, tìm mãi mới tìm được một tiệm người ta đồng ý làm cho, phải mất rất lâu đũa mới khắc xong, tới tận hôm phim đóng máy lận. Em thầm nghĩ, em may mắn thật, lấy được đũa trước hôm đóng máy. Em thích thú mang quà tới sân bay, trong đầu chỉ nghĩ tới việc liệu khi anh nhìn thấy đôi đũa này có phải sẽ vui lắm không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!