Dịch: Lá Nhỏ
Họ hôn rất nồng cháy, cũng rất nhanh gọn, tựa như một cuộc chiến đấu chóng tàn.
Cuối cùng Lâu Ngữ đã lấy hết sức lực, đẩy mạnh anh ra.
Văn Tuyết Thời lảo đảo về sau, li ếm môi, nhưng mặt anh vẫn bị ha m mu ốn ảnh hưởng, anh nhìn cô cười: "Bây giờ thế nào? Tìm được trạng thái chưa?"
Lâu Ngữ nhìn nụ cười của anh, không nói gì, chỉ rút giấy lau trên bàn, chậm rãi lau sạch miệng. Sau đó cô đẩy cửa ra, rời khỏi xe, đầu không ngoảnh lại.
Người trên xe nhìn chằm chằm giấy trong thùng rác, nụ cười trên gương mặt dần tan biến.
Cuối cùng cảnh làm nũng trên sofa vẫn không qua, bầu không khí giữa hai người còn kỳ quái hơn cả lúc trước.
Lâu Ngữ nhịn bữa trưa, đeo tai nghe đi chạy bộ.
Có lẽ cô như vậy có phần kỳ lạ, khi vận động, người khác sẽ thích nghe nhạc k ích thích tâm trí, còn cô lại quen nghe những bản nhạc nhẹ nhàng, du dương. Không thể nói cô không chịu ảnh hưởng từ Văn Tuyết Thời, thậm chí cô còn từng có suy nghĩ đi học đàn piano, nhưng về sau bận quá nên cô không thể dành thời gian đi học những sở thích ngoài lề. Nhưng cô cũng học rất nhiều thứ linh tinh như quyền anh, tài chính, hội vẽ, DJ… Mặc dù vì vai diễn trong phim nên cô mới phải học nó, cũng không quá sành sỏi, nhưng để học từ con số không cũng phải mất kha khá thời gian.
Còn vai diễn như Tần Hiểu Sương, không có chuyên ngành cụ thể nào phải học, nhưng tới hiện giờ cô lại thấy đây là vai diễn khó nhất.
Với những vai diễn khác, cô chỉ cần gạt bản thân đi trong lúc quay, thêm thắt những thứ khác vào là được. Nhưng với vai diễn này, cô phải cầm dao cắt đứt từng mạch máu, máu liên tục chảy xuống dưới, tới lúc thoi thóp rồi vẫn không chết được.
Lâu Ngữ chạy tới khi sức cùng lực kiệt mới quay lại trang điểm. Muốn trông bản thân mệt mỏi, đầu tiên cơ thể phải thật mệt mỏi như tâm trạng nhân vật.
Bởi vì là cảnh quay lặp lại, trước khi chính thức khai máy, Chương Mẫn quyết định quay nó đầu tiên. Với cảnh quay này, cô ấy muốn dùng máy có ống kính dài, thu trọn mọi góc quay. Cũng may không có quá nhiều chỗ phải thay đổi vị trí, mở đầu hai người ngồi ở hai đầu sofa, trên sofa có gối, bàn ở phía trước, trên bàn lại có cốc, trong cốc có túi lọc trà… Tất cả đều là thật, rất giống căn nhà một cặp đôi chung sống nhiều năm.
Duy chỉ có cặp đôi anh và cô là giả.
Lâu Ngữ, không, nên nói là Tần Hiểu Sương, cô cầm điện thoại, oán trách với Ông Dục.
"Hôm qua tan làm, điện thoại em hết pin nên tự động tắt nguồn, không nhận được tin nhắn của ông chủ. Sáng nay bị sếp la rầy một trận, đúng là hết chỗ nói, việc này trách em được sao?"
Ông Dục ngồi ở đầu bên kia gửi tin nhắn: "Đúng vậy, trách điện thoại."
"Anh có thể nghiêm túc nghe em kể được không, lẽ nào không phải vấn đề ở ông chủ ngu ngốc đó sao? Tan làm rồi còn bắt làm thêm gì nữa?"
"Vậy em nghỉ việc đi."
"Anh không biết ăn nói thì đừng nói nữa."
"Anh chỉ đang đưa ra ý kiến tốt nhất cho em thôi. Nếu em không nghỉ việc lại muốn oán trách, anh thấy em mau chóng đổi điện thoại đi." Ông Dục cạn lời nhìn cô: "Chỉ số duy trì pin điện thoại của em đang ở mức bao nhiêu?"
Cô mở cài đặt ra: "83."
"Nên đổi rồi." Anh lắc đầu: "Khi nó xuống 100 là em phải để ý rồi. Sau khi xuống dưới 100, pin sẽ sụt rất nhanh, nhìn có vẻ sạc một lúc là đầy, còn tốt hơn cả lúc mới mua, thật ra chỉ là pin ảo thôi."
Tần Hiểu Sương im lặng.
Anh ngáp một cái, sau đó định vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi đi ngủ, nào ngờ lại sững sờ tại chỗ trước câu nói của Tần Hiểu Sương.
"Ông Dục, vậy anh nói xem chúng ta bắt đầu tụt xuống 100 từ khi nào?"
"Em không còn gì để nói à mà hỏi những chuyện này?" Ông Dục không trả lời, tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh, đóng mạnh cửa lại.
Cô vô cùng tức giận trước sự im lặng của anh, nhắm mắt lại để bản thân bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế nổi. Cô đứng dậy, vặn cửa nhà vệ sinh ra.
Cánh cửa của thời không cũng bị mở ra từ đó.
Người đàn ông đang mở vòi nước rửa mặt, anh ngẩng đầu lên khỏi bồn rửa. Vẫn là gương mặt đó, nước bám đầy trên mặt, nhưng trông lại trẻ hơn, không phải kiểu trẻ trung tạo ra từ lớp makeup mà là sự trẻ trung thật sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!