Chương 39: Người khiến anh ấy phát điên không phải người chúng ta nghĩ

Dịch: Lá Nhỏ

Lâu Ngữ không thể không biết bánh hamburger hai tầng có ý nghĩa gì với họ, anh cũng vậy.

Cô không thể nghĩ đây chỉ là một sự trùng hợp. Ngày đầu tiên họ khớp kịch bản với nhau, anh lại mua một chiếc hamburger hai tầng.

Có nhiều loại hamburger để chọn thế, nhưng anh lại kiên quyết mua loại cô từng nói. Nếu có một ngày họ được đóng chung với nhau, họ nhất định sẽ mua một chiếc hamburger hai tầng.

Đây là ước hẹn năm đó của họ, anh vẫn còn nhớ.

Lâu Ngữ không nhịn được quay đầu nhìn anh. Văn Tuyết Thời đang đọc kịch bản, một tay cầm hamburger, nhàn nhãn thưởng thức.

Chớp mắt một cái, người ngồi cạnh cô tựa như anh của năm hơn hai mươi, tóc ngắn hơn, gương mặt lộ vẻ non nớt, mặc chiếc áo T

-shirt mỏng, ngồi trong quán Mcdonald ở Avignon trong đêm khuya. Anh ngồi cạnh cô, nhìn cô qua cánh cửa kính, mỉm cười rạng rỡ.

Lâu Ngữ hoảng loạn nhìn sang chỗ khác, cắn một miếng hamburger sau đó đặt lại vào trong túi.

Buổi khớp kịch bản chính thức bắt đầu, công việc chủ yếu xoay quanh việc lời thoại có phù hợp hay chưa. Nếu có điểm nào không ổn hoặc không đúng lắm, mọi người sẽ nói ra. Việc này đa số đều do nhân vật chính phát biểu, thảo luận, bởi vì thay đổi phân cảnh của một người, phân cảnh của bạn diễn cũng phải thay đổi theo, nhưng có một số trường hợp đối phương không muốn đổi theo. Họ lo được cái này mất cái kia, vậy nên mới không đồng ý, thật ra là không muốn đất diễn của mình bị cướp mất.

Ai cũng muốn vai diễn của mình chiếm ưu thế, được người khác chú ý.

Vô hình chung việc khớp kịch bản đã không liên quan gì tới kịch bản, mà là một cuộc tranh giành quyền lên tiếng.

Diễn viên nhỏ cô ấy còn có tiếng nói, nếu hai người này tranh đấu…

Mặc dù Chương Mẫn không nghĩ hai người họ sẽ làm vậy. Dù cô không tiếp xúc nhiều với họ, nhưng cô có thể khẳng định họ không ích kỷ, chỉ biết quan tâm tới vai diễn của mình mà ngó lơ cả câu chuyện. Ngay từ ban đầu Lâu Ngữ đã ủng hộ kịch bản của cô, Văn Tuyết Thời còn tới tìm cô ấy, đưa ra rất nhiều ý kiến hữu ích trước khi sửa xong kịch bản, rất nhiều chỗ còn ảnh hưởng tới vai diễn của anh.

Nhưng không có gì là tuyệt đối.

Có lúc diễn viên và đạo diễn bất đồng ý kiến, cho dù cô ấy có là người thấp cổ bé họng tới mấy, cô vẫn là đạo diễn, không tranh đấu trực diện với diễn viên. Nhưng diễn viên với diễn viên rất dễ xảy ra cãi cọ, tranh giành đấu đá.

Một bên muốn giở trò, bên còn lại khó ngồi yên được.

Vì vậy nhìn bề ngoài cô vẫn bình tĩnh xem kịch bản, nhưng từ đầu tới cuối Chương Mẫn luôn trong trạng thái căng thẳng tột độ.

Cô ấy liên tục đề ra phương án dự phòng, nếu thật sự có cãi cọ, hai bên vì vai diễn của mình rồi làm ảnh hưởng nhiều tới tổng thể câu chuyện, cô là đạo diễn kiêm biên kịch thì nên giải quyết thế nào.

Thời gian dần trôi, buổi khớp kịch bản diễn ra khá suôn sẻ, thế nhưng chuyện cô ấy lo lắng vẫn xảy ra.

Người lên tiếng trước là Lâu Ngữ, vốn dĩ tới lượt cô đọc, nhưng cô đột nhiên im lặng, sau đó lắc đầu nói.

"Tôi thấy trong tình cảnh này, Tần Hiểu Sương sẽ không phản ứng vậy."

Đây là đoạn cô đã gạch chân khi đọc kịch bản vào tối qua.

"Khi cô ấy biết trong cơ thể Ông Dục có linh hồn của anh ấy trong quá khứ, rốt cuộc phản ứng đầu tiên của cô ấy sẽ là gì? Tôi nghĩ rất nhiều về vấn đề này, tôi thấy cô ấy sẽ không lấy điện thoại ra quay video anh ấy."

Chương Mẫn dùng 200% sức lực đáp: "Tần Hiểu Sương và Ông Dục đã là một cặp đôi chia tay trong oán giận nhiều năm, khoảnh khắc Ông Dục của lúc đầu tới trước mặt cô ấy, đó không phải người khác, đó là Ông Dục của tám năm trước, là người toàn tâm toàn ý yêu chiều Tần Hiểu Sương. Ở đây chúng ta chính là Thượng Đế của thế giới trong phim, chúng ta biết được lúc ấy anh ấy sẽ ở lại trong cơ thể này một thời gian, nhưng Tần Hiểu Sương trong kịch bản thì không.

Có lẽ ngay sau đó cô ấy sẽ không được gặp người đàn ông thuở ban đầu đó nữa, vậy nên cô ấy nghĩ phải nắm bắt khoảnh khắc này."

Lâu Ngữ trầm ngâm, sau đó chậm rãi nêu quan điểm của mình.

"Nhưng tôi lại thấy cô ấy sẽ nhìn anh ấy, không làm gì cả."

"Người đứng trước mặt Ông Dục toàn tâm toàn ý của tám năm trước là Tần Hiểu Sương đã thay đổi rất nhiều. Cô ấy không chịu được ánh mắt đó. Bị người mình yêu tám năm trước nhìn chằm chằm, cô ấy không còn sức lực để làm bất cứ điều gì."

"Vậy lời thoại về sau sẽ phải thay đổi theo." Văn Tuyết Thời lên tiếng xen vào cuộc trò chuyện của họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!