Khi họ khớp thoại xong, Châu Vĩnh An và Đặng Thanh trên sân khấu cũng biểu diễn xong. Quách Tiếu mời hai người lên bục, lúc này hai người mới mở mic, một trước một sau đi lên. Quách Tiếu đi xuống, trên sân khấu chỉ còn lại bọn họ. Ánh đèn trắng bừng lên, giống như mở màn của sân khấu kịch.
*Từ viết tắt của background music, nghĩa là nhạc nền.
Lâu Ngữ điều chỉnh lại biểu cảm, nhìn Văn Tuyết Thời, nói: "Cho em một bàn."
Họ lưu loát nói ra nội dung như lúc khớp thoại ban nãy, tới câu ba năm nay, anh chợt dừng lại, nói ra lời thoại gốc.
"Ba năm nay em vẫn còn nhớ anh chứ?"
Lâu Ngữ như được thở phào nhẹ nhõm, cũng nói theo kịch bản.
"Anh không tin em sẽ nhớ anh sao?" Lúc này cô lại không dám nhìn anh: "Em luôn nhớ anh, mỗi giây mỗi phút."
Ngón cái cầm gậy bi
-a của Văn Tuyết Thời vô thức sờ vào đốt ngón tay trỏ.
Anh mang theo cảm xúc nam chính nên có, kiềm chế sự rung động của bản thân khi nghe thấy câu nói này.
"Đừng nhớ anh, hãy sống tốt cuộc đời của em đi."
"Vậy anh chơi một ván với em, nếu anh thắng, em sẽ không tới tìm anh nữa."
Văn Tuyết Thời đứng sóng đôi với cô, lúc lâu sau mới gật đầu: "Một lời đã định."
Anh dựa vào bàn, cúi người xuống, đôi mắt sắc bén nhắm chuẩn quả bóng trắng ở chính giữa. "Bộp", số bóng anh vừa xếp gọn gàng vào bị chia tách ra nhiều phía.
Anh quay đầu lại, đưa gậy đánh bi
-a cho cô: "Em đánh trước, nhường em một quả."
Lâu Ngữ nhận lấy gậy, hít sâu một hơi, lấy tay áng chừng đường đánh bóng, lạ lẫm khom lưng chuẩn bị bắn.
Đương nhiên bản thân cô biết chơi bi-a, cô từng học nó để đóng phim. Nhưng lúc này cô phải tỏ ra xa lạ.
Sau đó nam chính sẽ mềm lòng, nhìn động tác của cô, bất lực, đầu hàng, đi tới giúp cô.
Lâu Ngữ cúi xuống, thấy Văn Tuyết Thời đang tới gần, hệt như động tác trên poster năm đó.
"Aaaaaaaaa!"
"Trời ơi, ai cho tôi máy thở đi, nhanh lên!"
"Trước đây tôi rất nhạy cảm với tình yêu, nhưng tôi ship Thời Vũ quá."
Lâu Ngữ thầm đếm ngược, khoảnh khắc tay sắp bị Văn Tuyết Thời nắm lấy, cô đã đẩy gậy về phía bi-a. "Bộp", bóng trắng va trúng bóng đen, bóng đen lăn xuống hố, Văn Tuyết Thời cũng dừng lại tại chỗ cách cô mấy centimet, không tới gần thêm.
Cô đã thay đổi kịch bản, nhưng không sao cả, ai nói phải làm theo bản gốc?
Đây chỉ là show truyền hình, không có khái niệm NG.
So với NG, cô càng sợ động tác quá giống đó sẽ bị cắt ra, so sánh với động tác trên poster. Cho dù có lẽ sẽ không ai nghĩ tới việc năm đó đã có màn tráo đổi, người được đánh tráo còn là hai diễn viên nổi tiếng hiện nay, nhưng đốn củi ba năm thiêu đốt một giờ, không được phép tăng mối nguy hiểm lên.
Lâu Ngữ đẩy gậy về phía anh, cười như không cười, đổi lời thoại: "Hình như em khá may mắn."
Văn Tuyết Thòi không nhận lấy, nhìn cô thật lâu, cũng vui vẻ đổi lời thoại theo: "Đây là ván được định sẵn là sẽ thua. Cho dù em có đánh trúng toàn bộ, chúng ta cũng không thể quay về quá khứ được."
Hai người đều sững sờ, tiếp đó họ đưa tay về phía đối phương: "Vất vả cho anh/cô rồi, hợp tác vui vẻ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!