Chương 14: Hải âu ánh vàng

Khi Lâu Ngữ tỉnh lại, cô không còn nhớ mình đã mơ thấy gì.

Cô chỉ nhớ mình lại mơ thấy cầu thang tăm tối, không thấy điểm dừng đó, cô rảo bước đi về phía trước, khoảnh khắc bước hụt chân, cô đã tỉnh lại trên chiếc giường ở thực tại.

Sau khi hoàn hồn, cô xuống giường, nhìn mình trong gương, sắc mặt còn khó coi hơn trước khi nghỉ ngơi.

Nhưng sau khi tô thêm ít son, đánh thêm má hồng, không ai có thể nhìn ra sự tiều tụy đó nữa.

Trong mấy năm gia nhập giới giải trí, Lâu Ngữ hiếm khi để lộ sự mệt mỏi ra trước ống kính. Cô tựa như những con quỷ ở Liêu Trai, chỉ khoe ra sự xinh đẹp của mình với người ngoài. Muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được, phải gột rửa đi mọi hương sắc trên người.

Hương sắc đó là gì? Đó là những dấu vết phá hỏng sự bình ổn trên gương mặt, ví dụ như tình yêu không cần thiết.

Năm năm trước, cô đã quyết tâm vứt bỏ tất cả.

***

Tám giờ tối, sau khi mọi người trang điểm xong, buổi ghi hình bắt đầu như dự kiến, vẫn là phong cách màu mè như mọi khi.

Tấm thiệp mời viết: "Ngày thứ ba, Chúa nói: Nước ở dưới trần gian sẽ tích tụ lại một chỗ, những sa mạc khô cằn dần hiện lên."

Quy tắc: Vòng này sẽ chia thành các cặp thi đối đầu, bốc thăm để chia thành nhóm Đất liền và Đại dương, trò chơi thử thách của hai nhóm là Roly Poly toy*. Hai người đứng đối diện nhau, không được cử động chân, lấy tay để đẩy đối phương, chân ai cử động trước thì người đó thua, người thứ hai của nhóm sẽ lên thay. Toàn bộ thành viên của nhóm chiến thắng sẽ được cộng điểm.

*Một loại đồ chơi gần giống lật đật, mọi người có thể search Google để hình dung rõ hơn nhé.

Đây không phải là trò đẩy tay sao?

Kết quả khi đi tới nơi tập trung, Lâu Ngữ mới biết trò chơi không đơn giản như vậy.

Mời mọi người tập trung ở khu cáp treo trên không.

Quả nhiên, khi tới nơi khách mời mời nhận ra địa điểm họ thi đấu là chỗ đứng nhỏ trước khi chơi cáp treo.

Cũng tức là nếu bị đẩy ngã, người đó sẽ rơi xuống dưới.

Cáp treo trên không này là một hạng mục trò chơi mạo hiểm nhất trên du thuyền, rất ít khách du lịch muốn trải nghiệm nó. Nó có thiết kế khác với những cáp treo khác trên du thuyền, vì nó được lắp ở mép ngoài du thuyền, khiến người chơi có cảm giác lướt trên mặt biển.

Kết quả những người từng liều lĩnh trải nghiệm đều sợ suýt tè ra quần. Nếu bị đẩy xuống trong trạng thái không chút phòng bị, cảm giác kíc/h thích chắc chắn sẽ lên tới đỉnh điểm.

Nhóm người đi tới boong tàu ở tầng 14, bóng đường cáp treo mập mờ nơi xa. Châu Vĩnh An nuốt nước bọt, sợ hãi nói: "Tôi đối diện với áp lực bao năm nay nhưng cũng chưa bao giờ mềm nhũn hết chân như lúc này."

Ban đầu Lâu Ngữ còn thấy anh ấy hình dung hơi quá, nhưng càng lại gần cáp treo, cảm giác rung lắc, chao đảo càng mãnh liệt.

Quách Tiếu đợi họ ở lối vào, sau đó đưa thùng bốc thăm ra, vui vẻ nói: "Nào mọi người, tôi chờ mọi người lâu lắm rồi đấy!"

Châu Vĩnh An xị mặt: "Tôi sợ độ cao thật đấy, có thể không bốc không?"

"Không được nha." Quách Tiếu nghiêm túc kiến nghị: "Nhưng anh có thể bàn bạc với thành viên trong nhóm, để mình là người cuối cùng lên cáp treo. Nếu thành viên trong nhóm anh đều giỏi, có thể một chọi ba, biết đâu anh chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng thôi."

"Hả? Còn như vậy được hả?"

"Đương nhiên, đây là cuộc thi đồng đội mà."

Châu Vĩnh An thở phào, mang theo tâm trạng cầu may bốc thăm. Nhưng mọi việc luôn trái với ước nguyện, hai thành viên anh ấy bốc trúng là Hoàng Nhân Hoa và Lâu Ngữ.

Cho dù có sợ tới mấy cũng đâu thể để hai cô gái lên trước được, vậy khán giả sẽ chửi anh ấy tới chết. Châu Vĩnh An bi thương mặc đồ bảo hộ lên, để lại "di ngôn".

"Tôi lên trước nhé!"

Hoàng Nhân Hoa cổ vũ: "Anh Châu cố lên, 1 chọi 3 nhé!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!