Chương 45: (Vô Đề)

Dư Điền Điền không kể cho Trần Thước chuyện sáng nay Trần Diệu Phàm và Trần Lộ Dao tìm cô.

Buổi trưa lúc ăn cơm ở cangteen, cô gẩy vài hạt cơm trong bát, trong đầu vẫn nghĩ tới chuyện vừa xảy ra sáng nay.

Trần Thước nhìn cô vài lần, vẫn thấy cô không có phản ứng, cho nên anh mất hứng nói:

"Dư Điền Điền, ăn cơm với anh mà em mất tập trung thế à! Một anh chàng đẹp trai đang ngồi trước mặt em đấy, sao em có thể lơ đẹp người ta vậy được?"

Dư Điền Điền tỉnh lại, sợ hãi mà đỡ ngực,

"Bác sĩ Trần anh đừng như vậy, em đang gầy lắm đấy, anh đừng kích thích hệ tiêu hoá của em để em ăn nốt cơm đi."

Trần Thước nhìn ngực cô, cảm thấy đúng mà gật gật đầu,

"Ừm không to lắm, cần bồi bổ nhiều hơn."

Dư Điền Điền muốn lật bàn.

Một lúc sau, cô nguôi giận , tâm trạng thoải mái nói với Trần Thước:

"Là như vậy , Bác sĩ Trần, em không phải người hay nhắc lại chuyện cũ, cho nên mấy đề tài như kiểu bộ ngực liên miên chập chùng cao ngất trong mây tầm thường đó, em không muốn nói nhiều với anh."

"Vậy em muốn nói cái gì?"

"Em muốn nói, ngay cả khi anh chỉ là bác sĩ, không có tài sản bạc triệu cũng không thể hô mưa gọi gió, chỉ cần anh là bác sĩ Trần, em đã cảm thấy anh rất tuyệt rất tuyệt rồi."

Trần Thước ngạc nhiên, nhìn cô hồi lâu,

"Sao tự nhiên em lại nói vậy?"

"Muốn nói thì nói thôi." Cô rất nghiêm túc dùng đôi đũa gõ gõ đĩa cơm của anh,

"Này, anh có định ăn chân gà không đấy? Không ăn thì em ăn nhé."

Nói xong liền phóng đũa qua, cũng không chờ Trần Thước đồng ý, cô liền đem gắp chân gà từ đĩa anh qua đĩa cô, vui vẻ mà gặm.

Trần Thước tức giận:

"Em cố ý chuyển đề tài nhằm gợi sự chú ý của anh rồi cướp chân gà phải không? Gian xảo!"

Tuy ngoài miệng anh nói vậy, nhưng khóe môi lại cong lên, anh đem nốt đĩa chân gà bên tay đẩy đến trước mặt cô,

"Ăn từ từ thôi, không ai cướp của em đâu!"

Mấy chiếc chân gà này vốn anh định lấy cho cô.

Cô ngốc này!

Anh không biết sáng nay đã xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không biết sau lưng mình, cô ngốc nhà anh đã trở thành công chúa ngược lại đi bảo vệ vệ sĩ như anh.

Nhưng anh cũng không cần thiết phải biết.

Bởi vì nếu Dư Điền Điền muốn bảo vệ anh, cô chỉ hy vọng những chuyện phiền lòng kia cách anh càng xa càng tốt, tốt nhất là anh mãi mãi sẽ không biết chuyện này.

Trong phòng khách Trần gia, Trần Diệu Phàm mệt mỏi ngồi trên sofa, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Trần Lộ Dao bưng tách trà vừa pha từ phòng bếp đi ra, đặt lên bàn trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh ông,

"Ba, ba uống chén Phổ Nhị đi, sẽ làm ấm dạ dày."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!