Chương 29: (Vô Đề)

Từ sau khi hai tay ba Dư bị thương, công việc của Dư Điền Điền mỗi ngày liền trở nên bận rộn hơn hẳn.

Ngoại trừ sáng sớm tám giờ đi làm, buổi tối sáu giờ tan tầm, Dư Điền Điền vừa hết giờ làm liền phải chạy về nhà nấu cơm cho ba mẹ.

Trần Thước không chỉ một lần thấy cô vừa tan làm liền hấp tấp chạy nhanh ra ngoài, rõ ràng dáng người nhỏ như vậy, chân cũng ngắn nhưng lại chạy rất nhanh, vài giây sau đã không thấy bóng dáng đâu rồi.

Anh có lòng tốt vừa lái xe ra khỏi gara, liền đỗ lại bên cạnh cô,

"Sao chạy nhanh như ma đuổi vậy? Vào đi, tôi đưa cô về."

Dư Điền Điền được sủng mà kinh khoát tay từ chối,

"Cám ơn anh bác sĩ Trần, nhưng không tiện đường đâu."

"Sao lại không tiện đường? Chẳng lẽ cô chuyển nhà rồi?"

"Không phải ba tôi bị gãy xương sao? Mẹ tôi lại không biết nấu cơm, tôi phải qua chợ mua đồ ăn trước, sau đó về nhà nấu cơm cho bọn họ."

Dư Điền Điền nhìn đồng hồ,

"Xong rồi, nếu tôi không mau qua chợ, không chừng sẽ hết rau mất."

Trần Thước nhàn nhã nhe răng cười,

"Khu chợ nhà cô là phụ nữ sao, lại còn mặc váy nữa, mà còn lộ hàng? Mau mau đưa tôi tới đó mở rộng tầm mắt."

[1] Kiểu chơi chữ của 2 ông bà : chữ ở câu chị Dư ý là mua hết , còn chữ anh Trần dùng có nghĩ là lộ hàng như kiểu Việt Nam mình có câu

"Con ngựa đá đá con ngựa đá" í đồng âm khác nghĩa .

Dư Điền Điền rất muốn cười, nhưng cô không có thời gian cười nữa, mau chóng phải tới chợ thôi.

Trần Thước mở cửa ra cho cô,

"Đi thôi đi thôi, đã làm người tốt thì làm tới cùng, tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên. Thôi thì tôi đưa cô ra chợ coi như đi chơi một vòng vậy."

"À ừm, vậy tôi cũng không khách sáo nữa!"

Dư Điền Điền ngồi vào trong xe, trong lòng cảm động không thôi.

Bác sĩ Trần quả thật là người tốt.

Thời buổi này đàn ông nhiệt tình như vậy thật hiếm thấy!

Cô nhủ thầm dán thêm một mác nhãn cho anh: Lôi Phong sống.

Trần Thước liếc qua thấy trên mũi cô trên trán có chút mồ hôi, ngày mùa đông rất lạnh, mà cô chạy vội vàng như vậy còn ra cả mồ hôi…

Đây.

Anh đưa một chiếc khăn tay sạch qua cho cô.

Lần này là chiếc khăn màu nâu cà phê.

Dư Điền Điền vừa nhận liền nhe răng cười,

"Lại là quà sinh nhật của bạn tặng?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!