Chủ nhật là ngày giỗ của ba Lục Tuệ Mẫn.
Ba Lục Tuệ Mẫn từng là một tài xế taxi, khi cô nàng đang học năm ba cao trung thì qua đời do một vụ tai nạn giao thông.
Nguyên nhân vụ tai nạn giao thông đêm đó là vì một kẻ sâu rượu đi lung tung ngoài đường, ba Lục vì tránh tên sâu rượu bỗng nhiên chạy ra giữa đường, nên dưới tình thế cấp bách ông đành phải xoay tay lái chuyển hướng đâm vào gốc cây ven đường, vị trí điều khiển vừa lúc va chạm với thân cây, dù đã nhanh chóng đưa đi cấp cứu những vẫn không qua khỏi.
Thăm mộ năm nào cũng là Dư Điền Điền đi cùng Lục Tuệ Mẫn.
Nghĩa trang nằm trên một sườn núi ở ngoại thành, khi hai người trèo lên đến nơi thì đã mệt thở hổn hển.
Hôm nay, Lục Tuệ Mẫn im lặng khác thường, Dư Điền Điền mở nắp bình nước khoáng, lúc đưa cho cô nàng còn vỗ vai động viên,
"Đừng buồn, ba cậu là người lương thiện, chết cũng sẽ được lên thiên đường."
Lục Tuệ Mẫn liếc mắt nhìn cô,
"Ba mình không tin thiên chúa giáo đâu."
"Nói không chừng Thượng Đế thấy ông ấy hiền lành như vậy nên đặc cách bỏ qua vấn đề tôn giáo, đưa thẳng ông ấy lên đó thì sao?"
"Ha ha, cậu nói hay nhỉ."
Lục Tuệ Mẫn lập tức đi về phía ngôi mộ.
Băng qua bãi cỏ xanh mượt, một người từng sống bằng xương bằng thịt nay cũng hóa thành tấm bia to lẳng lặng nằm lại trên mảnh đất này.
Cô nàng đang quỳ đó luyên thuyên nói chuyện với ba cô, Dư Điền Điền muốn cô có chút không gian riêng, nên đành một mình bước ra chỗ mấy bậc thang nhìn xung quanh.
Dư Điền Điền không biết cảm giác ấy là gì, khoa nhi nơi cô đang làm việc cũng không có đứa nhỏ nào vì bệnh nặng mà qua đời, nên cô cũng chưa từng cảm nhận được nỗi đau khi mất đi người thân.
Đối với cô mà nói nghĩa trang chỉ là nơi rất đau thương mà thôi.
Cô nhìn bầu trời xanh, nhìn rừng cây nơi xa, lại nhìn vài người đang đi qua đi lại trong nghĩa trang, cuối cùng cũng nhìn thấy người quen.
Mới đầu cô cũng không nhận ra đó là ai, sau khi suy nghĩ một chút mới nhận ra.
Trần Lộ Dao… Hình như là cô ta? Người tự xưng mình là em gái Trần Thước.
Đứng bên cạnh cô là hai người đàn ông, một người trẻ tuổi là vị hôn phu của cô, người kia có chút lớn tuổi…
Dư Điền Điền nghĩ một chút.
Khuôn mặt ông ta có vài nét rất giống Trần Thước.
Cô đứng tại đó, nhìn thấy bọn họ xa xa đang đem hoa đặt trước mộ bia, rồi đứng trong chốc lát, sau đó liền rời đi.
Quay đầu cô nhìn Lục Tuệ Mẫn, dám chắc cô nàng còn lải nhải với ba mình một lúc lâu nữa nên Dư Điền Điền từ từ đi xuống mấy bậc thang, băng qua con đường bên kia rồi tới trước mộ bia.
Chỉ là vừa liếc mắt nhìn qua.
Kỳ thực chỉ cần liếc mắt một cái thôi, cô có thể nhận ra người phụ nữ trên tấm bia kia là ai.
Bởi vì bà và con trai bà vô cùng giống nhau, đôi mắt kia sáng ngời giống nhau như đúc, lại càng không cần những chi tiết khác trên khuôn mặt.
Thì ra mẹ bác sĩ Trần cũng ở đây…
Dư Điền Điền ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trên tấm bia mộ, sau đó cô đột nhiên nghĩ, nếu hôm nay có người đến thăm mộ bà, nói không chừng hôm nay chính là ngày giỗ của bà ấy phải không?
Theo bản năng cô quay đầu nhìn xung quanh nhưng không phát hiện bóng dáng Trần Thước đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!