Dư Điền Điền quần áo chỉnh tề đứng trong văn phòng sạch sẽ, cô không có tâm trạng quan tâm đến những thứ được sắp xếp vô cùng tinh xảo trên bàn làm việc của người phụ nữ kia, cũng không có hứng đi nhìn hàng đống giấy khen thưởng vinh dự cá nhân hay giấy khen thưởng công tác chi đoàn kia, cô chăm chăm nhìn Trương Giai Tuệ đang ngồi sau bàn làm việc.
Trương Giai Tuệ là lãnh đạo trực tiếp của cô, cũng là y tá trưởng.
Năm nay cô ta đã 35 tuổi, nhưng vì chăm sóc thân thể rất tốt, mặc dù đã sinh hai đứa nhỏ nhưng gương mặt Trương Giai Tuệ vẫn trang điểm rất khéo, nhìn qua cứ như gái chưa tới 30 tuổi.
Chính cô ta cũng không ngờ rằng báo cáo tổng kết năm nay sẽ được trưng bày triển lãm, giờ đây khi đối mặt với chủ nhân chân chính của nó, cũng khó tránh mà có vài phần chột dạ.
Cô ta đẩy đẩy chiếc kính trên mũi, dùng giọng điệu thật dễ nghe nói:
"Tiểu Ngư à, xấu hổ quá, kỳ thật tôi…"
Nói tới đây, cô ta do dự.
Sau một lát, cô thở dài, "Xin lỗi, tôi không nên cướp phần thưởng của cô, nhưng hai đứa nhỏ nhà tôi mấy hôm nay cứ la hét đòi đi trượt tuyết. Cô cũng biết đấy thời buổi này nuôi một đứa nhỏ là không dễ dàng đến mức nào, càng khỏi nói tôi phải nuôi tới hai đứa.
Thằng anh thì học ở trường Tiểu học quý tộc, con em thì cũng học ở trường mầm non tư nhân, số tiền chi tiêu cho hai đứa nó quả thật khiến tôi không chịu nổi.
"Dư Điền Điền không lên tiếng. Trương Giai Tuệ trên mặt tràn đầy u buồn nói:"Tôi cũng không muốn làm chuyện thiếu đạo đức lại hèn hạ như vậy, nhưng mấy đứa nhỏ cứ xin xỏ hết lời, tôi là một người mẹ lại không nỡ từ chối nguyện vọng của hai đứa nó, cho nên tôi… cho nên khi tôi thấy báo cáo của cô viết rất xuất sắc như thế đã…
"Cô ta nói rất chân thành, tràn ngập ý muốn xin lỗi. Dư Điền Điền vẫn không nói gì. Trương Giai Tuệ nhìn cô, ủ rũ cúi đầu nói:"Nếu cô cảm thấy tức giận trong lòng, có thể đi nói cho lãnh đạo, tôi… cùng lắm thì nói cho mấy đứa nhỏ biết năm nay chúng nó sẽ không đi được, sang năm… haiz, nếu có cơ hội sau này tôi sẽ dẫn chúng nó đi trượt tuyết vậy.
"Cô ta tựa người vào ghế, vẻ mặt chán nản cúi đầu, bởi vì hơi nhíu lông mày, nên rốt cuộc cũng lộ ra một vài nếp nhăn nơi khóe mắt Dư Điền Điền ngẩng đầu nhìn cô ta, cuối cùng thấp giọng nói:"Thôi được, tôi sẽ không báo cáo với lãnh đạo.
"Trương Giai Tuệ bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ mặt vui sướng khó có thể tin. Trước khi Dư Điền Điền rời khỏi phòng làm việc, cô nhìn thẳng mắt của Trương Giai Tuệ chậm rãi nói:"Y tá trưởng, lòng thương hại không phải lần nào cũng đều có tác dụng, cũng không phải là ai cũng đều cho.
Cô đánh cắp thành quả lao động của người khác, chỉ cần sửa lại tên là được, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng người ta đã vì thành quả đó, mà đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cùng tập trung bao nhiêu tinh lực."
Lúc nói giọng nói của cô nhỏ dần.
Thôi đi, nói nhiều cũng vô ích, dù sao báo cáo tổng kết kia bây giờ cũng không phải là của cô nữa.
Dư Điền Điền xoay người rời đi, tâm trạng xuống dốc giống như sắc trời bên ngoài, bầu trời mờ mịt, gió lạnh tùy ý tạt vào người qua đường.
Nhưng cô cũng không nhìn thấy, sau khi cô rời đi, Trương Giai Tuệ bỗng nhiên không tỏ ra dáng vẻ đau lòng đáng thương như trước nữa, ngược lại cô ta nở nụ cười, gọi điện thoại báo tin vui.
"Alo, chồng yêu à, anh đang làm gì vậy? Nói cho anh biết một tin tốt, cuối tháng này được nghỉ năm, em đã nhận được phần thưởng là chuyến du lịch miễn phí tới núi trượt tuyết Tây Lĩnh, chúng ta có thể đưa mấy đứa nhỏ đi trượt tuyết miễn phí tắm suối nước nóng rồi!"
"Làm sao chiếm được? Còn không phải vẫn dùng biện pháp cũ sao, em chỉ động tay một cái, xem báo cáo tổng kết của ai viết tốt nhất! Chỉ là lần này tương đối phiền toái, lại bị cô y tá kia phát hiện. May mà em thông minh, chỉ cần khéo miệng một chút thì…"
Bên ngoài gió đang thổi rất mạnh, tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn, che lấp âm thanh vui sướng trong phòng làm việc kia.
***
Mấy ngày nay, tâm trạng Dư Điền Điền rất buồn bực.
Báo cáo tổng kết cuối năm cô cực khổ mới viết được lại trở thành của người khác, buồn cười nhất là rõ ràng người đuối lý không phải là cô, nhưng cô lại bị ép phải thỏa hiệp tiếp nhận sự thật này, rồi âm thầm chịu đựng không thể phát tiết.
Lục Tuệ Mẫn thấy dáng vẻ này của cô mà tức không biết nói sao,
"Cậu ra vẻ muốn chết không muốn sống thì có ích gì? Cho cậu mười lá gan cậu cũng không dám tố cáo với lãnh đạo, không phải chỉ cần nói một câu thôi sao? Chỉ cần cậu nói Trương Giai Tuệ ăn cắp báo cáo của cậu, cái danh hiệu khen thưởng kia lập tức sẽ là của cậu."
Nhưng Dư Điền Điền lại nghĩ tới những lời nói kia của Trương Giai Tuệ.
Cô ta có hai đứa nhỏ, làm mẹ thực không dễ dàng, vừa phải tính toán sinh hoạt phí của cả gia đình, lại vừa phải thực hiện nguyện vọng của mấy đứa nhỏ.
Dư Điền Điền bản thân cô chưa lập gia đình, cũng không hiểu những gian khổ đó, nhưng cô cũng không đành lòng phá vỡ nguyện vọng tốt đẹp của hai đứa nhỏ ấy.
Cô thở dài, chỉ nói một câu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!