Chương 12: (Vô Đề)

Hoa viên giữa trời nằm bên cạnh một con sông, nó được xây trên tầng cao nhất của tòa nhà mười tầng nằm giữa không trung, hoa viên được thiết kế theo lối kiến trúc Châu Âu càng làm con người ta cảm nhận được không khí tươi mới trong phong cách, hơn nữa từ đây du khách còn có thể ngắm nhìn phần lớn toàn cảnh thành phố C.

Dư Điền Điền muốn tới nơi này đã lâu rồi, nhưng ngại một phần vì giá cả đắt đỏ, thứ hai là vì không có người đi cùng, đến đây cũng chỉ như người mù ngắm cảnh đẹp.

Vừa mới ngồi xuống, Trần Thước liền hỏi cô:

"Cô cứ nhìn tôi bĩu môi làm gì?"

Anh nghĩ rằng cô đang hối hận vì đã mời anh ăn cơm.

Dư Điền Điền nói:

"Chỉ là tôi không ngờ mình sẽ đem lần đầu tiên quý giá này tặng cho anh."

Trần Thước xụ mặt xuống trừng cô:

"Dư Điền Điền, cô ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung. Lời này của cô nếu truyền ra ngoài, không phải là làm bẩn trinh tiết quý giá của tôi sao!

Tôi là tình nhân trong mộng của ba tỉ cô gái trên thế giới này, là đối tượng lý tưởng trong lòng họ, chỉ một câu của cô cũng có thể phá tan lòng ái mộ và lý tưởng nhân sinh của họ đấy, cô nói xem cô làm thế không phải đã tự tạo nghiệp chướng sao?

"Dư Điền Điền cười vui vẻ,"Này này?

Bác sĩ Trần trinh tiết anh vẫn còn sao? Nhìn đạo hạnh của anh như vậy, tôi còn cho rằng nó đã bị chó ăn từ tám trăm năm trước rồi chứ.

"Trần Thước cũng không khí, nhếch môi cười,"Đúng vậy, nguyên nhân nó sở dĩ khoẻ mạnh như vậy không phải vì chờ đến hôm nay bị chó cắn lén sao?

"Dư Điền Điền nói không lại anh, đau đầu hỏi anh:"Bác sĩ Trần, có ai từng nói với anh cái miệng này của anh làm người ta rất ghét chưa?Không có.

"Trần Thước nói dối mà không biết ngượng,"Nhưng cũng không ít người từng nói với tôi, gương mặt này của tôi thật sự làm người ta rất thích.Vậy hôm nay tôi quyết định sẽ làm chuyện tốt một lần, nói sự thật cho anh biết miệng anh rất độc, bác sĩ Trần anh cố gắng sửa lại đi, tuyệt đối không được từ bỏ, hy vọng luôn xuất hiện ở khắp mọi nơi.Vậy còn cô, Dư Điền Điền, có ai từng nói cho cô biết, khi cô giương nanh múa vuốt muốn cắn người ta một cái thì vẻ mặt vô cùng dữ tợn, vô cùng không thục nữ, vô cùng muốn dọa chết đối phương, sau đó phải sống một đời độc thân chưa?Không có.

"Dư Điền Điền cũng tức giận nói,"Nhưng cũng không ít người từng nói với tôi, tính cách tôi thẳng thắn, hiền lành lại giỏi giang, sau này ai cưới được tôi quả thực là phúc khí của người đó.

"Trần Thước gật gật đầu:"Vậy hôm nay tôi cũng muốn làm chuyện tốt một lần, nói cho cô biết lý do thực sự vì sao cô không tìm được chân mệnh thiên tử, y tá Dư cô phải cố gắng cố gắng, tuyệt đối không được từ bỏ.

Tuy rằng tôi thấy cô cũng không có hy vọng gì lắm, nhưng vì cô nói với tôi hy vọng có ở khắp mọi nơi, nên tôi cũng sẽ thành tâm thành ý chúc phúc, cầu nguyện cho cô sớm lấy được chồng .

"Dư Điền Điền bị anh làm tức nghẹn đến nửa ngày, cuối cùng thở hậm hực hỏi anh:"Bác sĩ Trần sao anh có thể nói chuyện thiếu đạo đức như vậy, thật sự tôi tò mò muốn chết đi được, sao anh có thể thuận lợi mà sống được đến ngày hôm nay vậy?

Trong quá trình trưởng thành anh lại không bị người ta đánh chết quả thực là quá may mắn rồi!"

Trần Thước không thèm để ý đến cô, anh thấy cô nhân viên phục vụ đứng bên cạnh đã lâu, vẻ mặt nhịn cười cũng sắp nhịn không nổi nữa rồi, thì liền nhận lấy menu từ trong tay cô.

Nhìn xong những muốn mình muốn chọn, anh cũng không vội vã gọi món, mà để Dư Điền Điền gọi trước, coi như là có phong độ đàn ông.

Dư Điền Điền do dự lật menu, không biết nên gọi gì mới tốt.

Trần Thước đề cử cho cô:

"Nơi này có món chân gà nướng kèm sữa chanh cũng không tệ, cô có thể thử xem sao."

Sau đó cô quyết định gọi món chân gà nướng này, Dư Điền Điền vừa cắn một ngụm, rất tươi mới mà lại nhiều nước, ngoài giòn trong mềm, ăn một miếng liền cảm thấy cuộc sống tràn ngập hy vọng, ngay cả kẻ ngồi đối diện là tên gian xảo vừa đề cử cho cô món này cũng trở nên thuận mắt hơn nhiều.

Cô cười hỏi:

"Bác sĩ Trần, tại sao anh biết tôi sẽ thích món này?"

Trần Thước nhe răng cười để lộ hàm răng trắng sáng đều như hạt bắp, bắt chước giọng điệu của cô cùng vẻ mặt như tên thần kinh khoa trương mà nói:

"Bác sĩ Trần, tôi có tình cảm mãnh liệt với chân gà, anh tuyệt đối tuyệt đối không được lãng phí nó, nhất định phải ăn cho bằng hết đấy nhé!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!