Cả buổi tối hôm nay Trần Thước đều rất bực mình, ngay cả lúc về đến nhà, Hot dog nhào người lên chào đón anh, anh cũng không cảm thấy vui vẻ hơn.
Hot dog là một con chó lông vàng lớn, là chó cưng của Trần Thước.
Anh hậm hậm hực hực ngồi trên sofa, thối mặt hỏi Hot dog
"Mày nói xem tao còn phải nói ngắn gọn dễ nghe như thế nào nữa? Chỉ nói vài câu cô ấy cũng chịu không nổi, tao thật sự còn muốn nói cho cô ấy biết tao còn nghe được trong wc của hội trường hắn ta cá cược với đồng nghiệp trong vòng một tháng sẽ theo đuổi được một y tá nào đó trong đợt hội thảo này, cuối cùng cả đám nhất trí chọn người thoạt nhìn trông rất khá là cô ấy, nếu tao nói vậy không phải trái tim pha lê yếu đuối mỏng manh của cô ta sẽ vỡ sao?"
Hot dog gục lỗ tai nghiêng đầu hai mắt nhìn anh, vô tội hừ hừ hai tiếng.
Bởi vì tâm trạng Trần Thước không tốt, anh cũng không giống như ngày thường trên đường dắt nó đi dạo mua cho nó hai chiếc bánh hotdog, Hot dog dường như là không vui, gấp đến độ đôi mắt nhỏ nhìn loạn xung quanh, còn không ngừng dùng mũi đẩy đẩy Trần Thước.
Trần Thước nói:
"Đừng đẩy tao, có đẩy tao cũng không mua bánh cho mày đâu."
Hot dog trong nháy mắt liền đứng im, lặng lẽ mà đứng đối diện anh trong chốc lát, sau đó nó liền quay đầu bỏ chạy .
"Này, này, mày chạy cái gì mà chạy?"
Trần Thước quát lên,
"Mày đừng dùng bài này với tao! Mày đường đường là một giống đực sao lại có trái tim mong manh yếu đuối như con gái thế hả?"
Hot dog chạy như bay lên tầng hai, nó không thèm để ý đến anh nữa.
Trần Thước có chút khó chịu, anh thở hổn hển nói:
"Không phải là mày chưa từng gặp Dư Điền Điền sao? Sao có thể học cái tính xấu của cô ấy thuần thục như vậy? Mày mau trở lại cho tao!"
Anh cũng không ngẫm lại bản thân có tư cách gì nói người khác xấu tính, lời này truyền đi không phải buồn cười chết người sao.
***
Sau khi về nhà Dư Điền Điền tắm rửa xong, cô ngồi trên sofa ngẩn người một lát, tâm trạng cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Cảm xúc dao động vừa nãy thay vì nói là vì Thiệu Binh, chi bằng nói là bị Trần Thước làm cho tức chết.
Cô tự hỏi bản thân, có phải cô thật sự đã thích Thiệu Binh?
Nhưng khi đưa tay xoa xoa lồng ngực, trái tim kia vẫn đập rất bình thường, không có chút cảm giác đau thương nào, điều duy nhất cô cảm thấy tiếc nuối là, cho tới nay cô luôn cho rằng bác sĩ Thiệu dịu dàng như thế nhưng đúng như lời Trần Thước nói, hắn ta là một tên củ cải lăng nhăng.
Nhiều lắm là mất đi một người bạn bình thường, nhưng cô cũng học thêm được một điều biết người nhưng không thể biết được lòng người đó.
Vừa vặn lúc này điện thoại di động kêu lên, là Thiệu Binh gửi tin nhắn qua WeChat, là một emotion cười mỉm: Tiểu Ngư, cô ăn cơm chưa?
Cô dừng một chút, vừa đánh vài chữ, lại rất nhanh xóa đi.
Một lát sau, phía bên kia lại nhắn tin tới: sao vừa nói một nửa lại không nói nữa?
Cô hiểu Thiệu Binh hẳn là nhìn thấy bốn chữ Đang nhập văn bản, nhưng cô vẫn không muốn đáp lại.
Trước ăn một quả lê, Thiệu Binh thừa lúc này lại gửi thêm mấy tin nhắn nữa.
"Tiểu Ngư, sao cô lại không để ý đến tôi nữa?"
"Hôm nay tôi đi qua rạp chiếu phim có nhìn thấy poster quảng cáo phim, gần đây có mấy bộ phim nổi tiếng vừa được công chiếu, không bằng mấy ngày nữa chúng ta cùng đi xem nhé?"
Một tin cuối cùng là:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!