"Lão tỷ tỷ, ta sắp thành kẻ ăn không ngồi rồi rồi, không được, hôm nay bà nhất định phải tìm cho ta việc gì đó làm!"
Bà Mã mặc áo bông dày cộm, ngồi trên giường sưởi, vẻ mặt bất mãn oán trách với tổ mẫu.
Tổ mẫu ngẩng cái cổ mỏi nhừ lên, ngập ngừng mãi mới dám dò hỏi:
"Hay là bà ra ngoài thôn xem thử, hỏi xem nhà ai muốn bán đất không? Phụ thân Xuân Muội nói sang năm muốn trồng thêm chút đất."
"Được! Việc này giao cho ta!"
Bà Mã xắn tay áo quay người đi ngay, nói cũng lạ, thân thể bà ấy vốn yếu ớt lắm, bây giờ ăn rau cháo lại đi đứng nhanh nhẹn lạ thường.
Thật không ngờ, bà Mã cả đời sống trong nhung lụa, mười ngón tay không dính chút nước xuân, nhưng bởi tính tình thẳng thắn lại rộng rãi, ở thôn Đào Thủy lại rất được lòng người.
Chẳng mấy ngày sau, bà ấy liền nói với tổ mẫu, trong thôn có ba nhà muốn bán đất, tổng cộng mười hai mẫu, ba lạng bạc một mẫu, đến chỗ lý trưởng làm hợp đồng là được.
Tổ mẫu kinh ngạc há hốc mồm:
"Mười hai mẫu? Thế là ba mươi sáu lạng bạc. Nhà ta... nhà ta không mua nổi."
Bà Mã ngẩn người:
"Ồ, vậy để ta đi ép giá xem sao?"
Giảm giá dĩ nhiên là tốt, nhưng mười hai mẫu ruộng quả thực là vạn vạn mua không nổi, nay gia sản trong nhà cộng lại, cũng chẳng quá ba mươi lượng bạc.
Cuối cùng, phụ thân ta chỉ nghiến răng mua năm mẫu đất, mỗi mẫu hai lượng tám tiền, giá đã là quá thật thà.
Tháng mười một, thôn Đào Thủy đổ trận tuyết đầu mùa, Thu Muội cùng An Chi hớn hở chạy ra ngoài chơi ném tuyết với đám trẻ, Chi An lại lủi thủi một mình, cầm cành cây khô, lặng lẽ viết chữ trên nền tuyết.
Ta không biết chữ, nhưng cũng nhận ra chữ hắn viết thật đẹp.
Ngày xưa là đích tôn Quốc công phủ, ngàn vạn sủng ái, biết bao cao quý, nay lại chỉ có thể mặc chiếc áo bông cũ vá chằng vá đụp ngồi xổm trên nền tuyết dùng cành cây vạch vạch, ngay cả một cây bút lông rẻ mạt cũng không có, nhìn bóng dáng nhỏ bé lạnh lẽo có phần cô đơn của hắn, lòng ta chua xót, suýt nữa thì rơi lệ.
Nửa tháng sau là sinh thần của song sinh, ta cười hì hì cúi đầu hỏi chúng:
"Nói cho đại tỷ biết, các con muốn lễ vật sinh thần gì nào?"
Đúng như dự liệu, Chi An lắc đầu, không muốn gì cả. Ta lại quay đầu mỉm cười nhìn An Chi, An Chi toe toét miệng, ngượng ngùng nói:
"Đại tỷ, ta... Ta muốn ăn bánh vừng dưa muối ở Quốc công phủ."
Được!
Ta sảng khoái đáp lời, xoay người đi tìm Bà Mã. Không tìm không được, bánh vừng dưa muối, lại còn là của Quốc công phủ, ta nào biết làm.
Bà Mã nghe chuyện này, nhất thời vừa giận vừa bực:
"Con bé này thật khó hầu hạ, bánh vừng dưa muối dễ làm lắm sao?!"
Ta vội hỏi:
"Bà Mã, chẳng qua chỉ là cái bánh thôi mà, khó làm lắm ạ?"
"Khó thì không khó, nhưng phải có lò nướng nhiệt độ vừa phải mới được."
"Cái này dễ thôi, để phụ thân con đào đất đắp một cái là xong."
Bà Mã vội nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!