Một buổi chiều tà mùa xuân, ta vừa đến cổng trường, bác Ngô bảo vệ đã nhiệt tình hỏi ta.
Ta ngẩng mặt cười, nhét vào tay bác một gói bánh đậu xanh:
"Dạ, hôm nay ít khách, con dọn hàng hơi muộn."
"Ôi chao, thế thì bác ngại quá," bác Ngô vui vẻ nhận lấy gói bánh, chỉ tay về phía con ngõ không xa:
"Vừa nãy có một thanh niên dẫn đệ đệ con đi rồi, con mau đi xem sao."
Ta ngẩn người: Ai ạ?
"Không biết, nhưng hình như là người quen."
Người quen?
Người quen của Chi An, phần lớn ở Tháp Sơn, vậy thì có thể là ai chứ?
Chẳng lẽ là bọn buôn người giả danh người quen sao!
Gần đây có tin đồn ở trấn xuất hiện một bọn bắt cóc trẻ con, đã có hai ba nhà liên tiếp bị chúng bắt đi con rồi, Chi An nhà ta lớn lên khôi ngô tuấn tú như tiểu Kim Đồng bên cạnh Quan Âm Bồ Tát, nếu gặp phải bọn chúng, liệu có lành lặn không?
Nghĩ đến đây, ta lạnh toát cả người, không kịp chào bác Ngô, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng vào ngõ.
Chi An! Chi An!
Ta vừa chạy vừa la hét, giọng lạc cả đi. Ở khúc quanh con ngõ, một chàng trai trẻ mặc áo dài màu xanh nhạt khẽ nhíu mày nhìn ta.
"Cô nương, con gái con đứa mà la hét ầm ĩ như vậy, còn ra thể thống gì nữa -"
Chưa đợi hắn nói hết câu, ta hung hăng lao đầu vào n.g.ự. c hắn, khiến hắn lảo đảo, phát ra một tiếng rên khẽ.
Ta giật mạnh Chi An từ tay hắn về phía mình:
"Rốt cuộc ngươi là ai, có ý đồ xấu xa gì với đệ đệ ta?!"
Ta vừa cố kìm nước mắt vừa giận dữ hét vào mặt chàng trai trẻ tuổi, quen quen, với đôi lông mày lá liễu đẹp đẽ kia.
Có hai mươi lượng bạc thì ghê gớm lắm sao?!
Ta cũng đâu có nhận không đâu!
Vị khách trẻ tuổi ôm ngực, nhăn nhó một hồi lâu mới hoàn hồn.
"Đúng là một con bé điên."
Hắn vừa cười vừa bực bội nói. Không để ý đến giọng điệu chế giễu của hắn, ta thở hổn hển cúi xuống kéo Chi An sang trái sang phải kiểm tra khắp người:
"Không sao chứ?! Đệ có phải ngốc không, ngày thường đều ngoan ngoãn đợi tỷ, hôm nay sao lại tự ý đi theo người ta hả?"
Chi An cũng không ngờ phản ứng của ta lại gay gắt như vậy, nó đỏ mặt, mặc ta xoay ta xoay lui một hồi, rồi lắp bắp nói:
"Đại tỷ tỷ, đệ sai rồi, đây... đây là cửu phụ của đệ."
"Cửu phụ thì có thể -"
Cửu phụ?
Ta ngẩn người, đứng thẳng dậy nhìn kỹ lại cửu phụ mà Chi An vừa nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!